Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 20 : Gặp phải thích khách

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Tri Thu tính tình hơi đanh đá, thấy chủ tử suýt ngã, tay chống hông, tay chi vào bạch y thư sinh trước mắt:



- Tên mọt sách mù mắt kia, nếu chủ tử của ta xước một chút thôi, thế nào cũng phải đánh gãy cái chân chó của ngươi.



Thư sinh kia toàn thân áo trắng phẳng phiu, tướng mạo tuấn tú, tay cầm quạt trắng, có thể xem là chàng công tử phong độ, hắn sớm chú ý tới Lâm Úc

Hương rồi, mê mẩn dung mạo khí chất của nàng, cho nên mới đặt cái bẫy

này, vờ vô ý va phải giai nhân, tiếp đó trao đổi danh tính, diễn một

khúc giai thoại tài tử giai nhân, ai ngờ Lâm Úc Hương tay chân linh hoạt lại né được.



Lòng vừa thất vọng vừa tức giận Tri Thu mắng mỏ khó nghe, nhưng vì lấy thiện cảm của giai nhân, vẫn cố nhịn, ôm quyền thi lễ:



- Tại hạ không cẩn thận thiếu chút nữa đường đột giai nhân, mong cô nương lượng thứ.



Lâm Úc Hường vừa nãy đi đường chỉ để ý nói chuyện, không chú ý phía trước,

nghĩ chuyện này không thể trách người ta, lại thấy thư sinh trước mắt

tướng mạo đường hoàng rất biết lễ nghi, không có chút tức giận nào, kín

đáo kéo áo Tri Thu đang định mắng mỏ tiếp, đáp lễ:



- Chuyện nhỏ thôi, công tử không cần phải tự trách, coi như không có gì.



Nói xong Lâm Úc Hương muốn dẫn hai nha hoàn đi, trước đó Đường lão thái

quân đã nói rồi, chỉ cho nàng đi ngắm cảnh trước chính ngọ, đến giờ nàng còn phải về đun thuốc làm dược thiện cho Đường Kính Chi, nàng không

muốn tốn thời gian vào chuyện này.



Thư sinh kia thấy tiểu nương

tử đẹp như thiên tiên định đi, không khỏi cuống lên, vội đi nhanh vài

bước chặn trước mặt nàng, lên tiếng:



- Chuyện này vốn do tại hạ không đúng, mong cô nương để lại danh tính, sau này tại hạ nhất định tới tận nhà xin lỗi.



Lời này quá gượng ép, có là đồ ngốc cũng nghe ra vấn đề, Lâm Úc Hương nhíu mày, nhưng không muốn sinh sự, nhẹ nhàng gạt đi:



- Không cần, vừa rồi tiểu nữ cũng có sai, công tử không phải áy náy.



Thư sinh kia còn chưa chịu thôi nhưng Tri Thu đã cướp lời:



- Chó ngoan không cản đường, mau tránh ra cho chủ tử ta đi.



Dù thư sinh kia không muốn đắc tội với Lâm Úc Hương cũng giận tới tím tái


- Bằng hữu phía trước xin hãy giúp đỡ,

thiếu gia nhà ta là trưởng công tử của Tuyên Uy tướng quân Lưu Châu, chỉ cần bảo vệ chu toàn cho thiếu gia ta, ngày sau ắt có hậu báo.



Tuyên Uy tướng quân?



Bốn chữ này lọt vào tai, Lâm Úc Hương biết không thể không cứu rồi! Nàng

cũng biết ở Lưu châu viên quan đứng đầu là tri châu Điền Cơ quản lý nội

chính, còn viên quan đứng thứ hai là Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng

thống lĩnh quân đội trú ở Lưu Châu.



Tri châu là quan lớn chính tứ phẩm, còn Tuyên Uy tướng quân là quan tòng tứ phẩm! Ở phẩm cấp, Tuyên

Uy tương quân thấp hơn một bậc, nhưng ở Vương triều Minh Hà này văn võ

tách rời, Tuyên Uy tướng quân không thuộc quản hạt của tri châu, Điền Cơ muốn điều động quân đội từ 500 người trở lên, còn phải xin thánh chỉ

mới được phép dùng.



Trưởng công tử của viên quan lớn thứ hai của Lưu Châu bị cường đạo tập kích, Lâm Úc Hương không thể khoanh tay đứng nhìn.



Mặc dù lúc này răng nàng va vào nhau run lên cầm cập, vẫn cố ra lệnh:



- Mau, mau cứu người, nếu không sau này Lâm phủ ta sẽ gặp họa.



Khi Lâm Úc Hương ra lệnh thì thanh niên kia cũng đã chạy tới trước mặt họ,

ba chữ "mau cứu người" lọt vào tai, hắn không cầm cự nổi nữa, chỉ thấy

mắt tối đi, ngã lăn ra đất. Hộ vệ Lâm phủ thấy chủ ra lệnh, chẳng nghĩ

nhiều, rút đao xông lên nghênh địch.



Đám thích khách mặc dù tên

nào cũng có thân thủ cao cường, nhưng trước đó bọn chúng đã đấu với

thanh niên kia một chập, lại thêm vào truy đuổi thanh niên, chạy nước

rút một quãng, lúc này khí thế giảm mạnh, thể lực cũng không còn đủ nữa.



Trước đó người trung niên lên tiếng nói chuyện với Lâm Úc Hương là Hồ Định,

đội trưởng hộ vệ, nhãn lực khá tốt, hắn ta thấy đám thích khách khi truy đổi tên nào tên nấy thở hồng hộc, động tác chậm dần, liền quát lớn một

tiếng lấy tinh thần cho phe mình:



- Đám thích khách đã là cung giương hết đà rồi, giết!