Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 21 : Nạn châu chấu

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Hộ vệ của Đường phủ thường ngày không cần làm việc, chỉ luyện tập võ nghệ, cho nên trong tay cũng có chút bản lĩnh, ỷ vào số đông, hai ba người

đánh một tên thích khách, khí thế như cầu vồng, chặn đứng đám thích

khách ở ngoài, không cho tiếp cận thanh niên kia.



Bóng đao ánh

kiến đan cài, máu tươi tung tóe, thi thoảng lại có người bị thương kêu

thảm thiết, cảnh tượng đó làm ba thiếu nữ mặt hoa thất sắc, ôm lấy nhau

run rẩy, sợ hãi vô cùng.



Nhưng sợ thị sợ, Lâm Úc Hương cũng biết, lúc này phe mình tham gia vào, trở thành kẻ đối đầu với đám thích

khách, cứ ngây ngốc đứng ở đây, đao kiếm không có mắt, chẳng may có tên

thích khách nào đó xông ra được thì nàng và hai tiểu nha hoàn chân yếu

tay mềm sẽ chết ngay tại trận.



Bất kể như thế nào cũng không thể ngồi im đợi chết, Lâm Úc Hương nỗ lực trấn tĩnh lại, bảo:



- Tri Đông Tri Thu, các ngươi mau đỡ vị công tử kia lên kéo về phía sau.



Đáng thương cho hai tiểu nha hoàn bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt làm sợ vỡ

mật, thân hình nhỏ bé đang run cầm cập như chim non trong gió bão, nghe

chủ tử ra lệnh, tuy cũng khom lưng xuống kéo người, nhưng quá sợ hãi

chẳng còn sức lực, nên thanh niên kia vẫn y nguyên tại chỗ.



Lâm Úc Hương định giúp thì Tri Thu nhảy dựng lên, hét chói lọi:



- Máu, máu, nhiều máu quá.



- Đừng sợ, đừng sợ, chỉ chút máu thôi mà.



Lâm Úc Hương thấy Tri Thu vừa ra sức vẩy tay dính đầy máu, vừa khóc toáng lên, liền ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.



Tri Đông lớn gan hơn một chút, nắm lấy tay thanh niên kia kéo về phía sau, nó chỉ có một mình nên tốc độ chẳng khác gì ốc sên.



Lâm Úc Hương biết không thể trì hoãn lâu, đang cuống lên thì khóe mắt thấy bạch y thư sinh trước đó vẫn còn ở gần đấy, liền gọi:



- Mau, mau giúp chúng tôi kéo người về phía sau.



Bạch y thư sinh đã chẳng còn chút dáng vẻ phong lưu tiêu sái nào nữa, chẳng

những chiếc quạt không biết đã rơi ở đâu, mà vừa rồi quýnh lên bỏ chạy

vấp ngã mấy lần làm áo quần lấm lem, nghe Lâm Úc Hương gọi tới giúp, lắc đầu quầy quậy. Hắn vốn thấy bên người Lâm Úc Hương có hộ vệ nên chạy
châu chấu, phải làm sao đây?"



Thời xưa một khi bùng phát nạn châu chấu tuyệt đối mùa màng mất trắng.



Thị Mặc nghe thấy thì mừng rỡ, giọng không khỏi lớn hơn ba phần:



- Tích trữ lương thực, Nhị gia, hiện chúng ta phải mau chóng tích trữ lương thực.



Bất kể thời đại nào, bất kể ở đâu, thiên tai là thời cơ thương nhân kiếm tiền mau chóng.



Đường Kính Chi thì chẳng hưng phấn vì cơ hội kiếm tiền lớn này, tuy y cũng

thích tiền, nhưng loại tiền kiếm trên tai họa của người khác này không

kiếm cũng được.



Nạn châu chấu quy mô lớn thế này nếu không không

chế được sẽ thành thảm kịch, chuyện giết người ăn thịt cũng không phải

là không có khả năng.



- Nhị gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao?



Đường Uy thấy Đường Kính Chi đi đi lại lại, sắc mặt không dễ coi, cẩn thận hỏi:



Đường Kính Chi tuy không muốn phát tài kiểu này, nhưng không thể không tích

trữ lương thực, dù sao trên đời không thiếu thương nhân cơ hội, y không

làm thì sẽ có kẻ khác làm, lúc đó giá cả sẽ bị đẩy lên trời, dù y có

muốn dựng lều thí cháo cũng chẳng được.



Nghĩ thông rồi, Đường Kính Chi dừng bước, hạ lệnh tích trữ lương thực.



Giao mùa xuân hạ năm nay, phương bắc gần như không có mưa, nhiều nơi xảy ra

hạn hán, mặc dù không nghiêm trọng lắm, không tới mức làm mạ chết khô

trong đất, song thu hoạch nhất định không bằng năm ngoái.



Tạp sử có

ghi, mùa xuân có hạn, mùa thu rất dễ xảy ra nạn châu chấu, Đường Kính

Chi trước kia thuộc lòng thi thư không kinh bác sử, cho nên không xa lạ

gì, thêm vào thân phận thương nhân, y càng coi trọng những tạp ký địa

lý.