Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 22 : Gặp gỡ tình cờ

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Bắt đầu có hạn hán, Đường Kính Chi liền lưu tâm, sai thuộc hạ lên phương

bắc nghe ngóng khả năng xấu hiệu dấu hiệu nạn châu chấu, cho nên Đường

Uy mới lên phương bắc.



Vì lúc ấy vẫn còn sớm nên Đường Uy không phát

hiện ra điều gì khác thường, về sau biết vì chiến sự liên miên, tin tức

không thông, liền tới biên quan đích thân tìm hiểu, phải nói chiến tranh cũng là cơ hội của thương nhân.



Tới gần đây Đường Uy mới nhận

được thư khẩn cấp từ điểm tỉnh báo ở mấy thành phố, nói ở trong vùng núi phương bắc đã xuất hiện rất nhiều châu chấu, hắn liền bỏ tình hình biên quan đó trở về Lưu Châu, vừa khéo Đường Kính Chi cũng khỏe, nên mới

liên lạc với Thị Mặc, quyết định gặp mặt ở trong rừng trúc Nhất Thanh

Quan.



Dẫu ở thời hiện đại, gặp phải nạn châu chấu, sức người cũng có hạn, tối đa dùng máy bay phun thuốc giết châu chấu, nông sản vấn sụt giảm, thậm chí mất trắng cũng có, huống hồ là vương quốc giống Trung

Quốc thời cổ đại này.



Biên quân chiến sự liên miên, phương bắc lại xảy ra nạn châu chấu, năm nay Vương triều Minh Hà đúng là rối ren bộn bề.



- Đường Uy, ngươi lập tức truyền lệnh của ta, thu mua lương thực ở ba châu phương nam, càng nhiều càng tốt.



Đường Kính Chi trầm ngâm một chút rồi quyết định.



Đường Uy gật đầu, hỏi:



- Số lượng cụ thể là bao nhiêu ạ?



Đem so với bốn châu phương bắc thì ba châu phương nam nhỏ hơn nhiều, nhưng

nơi đây khí hậu ấm áp, thích hợp cây cối sinh trưởng, có những nơi có

thể trồng được hai vụ, có người đã thống kế tính toán, riêng sản lượng

lương thực của năm châu phương nam, đủ cung ứng cho bách tính toàn quốc

ăn hai năm.



Nói thì nói thế thôi, bách tính nghéo khó, nếu nghe

được tin phương bắc bùng phát nạn châu chấu, nhất định sẽ giữ lương thực trong tay, đợi tới lúc khan hiếm bán ra kiếm lấy chút tiền.



Bách tính đã thế, càng chẳng nói tới thương nhân, bọn họ mà biết tin, thế

nào cũng ra sức thu mua lương thực, rồi câu kết với nhau đẩy giá lên

thật cao kiếm chác. Cho nên thu mua lương thực cần phải hết sức cẩn

thận, chú ý phương pháp, nếu không để đám thương nhân đánh hơi được thì

hỏng.


- Đại tẩu thật có nhã hứng, đi tới tận đây ngắm cảnh sao?



Đi tới phía trước vài bước, Đường Kính Chi mới phát hiện ra đằng sau Đường Chu Thị còn có hai nha hoàn nữa, không có Thúy Nhi, hôm đó Thúy Nhi tuy thoát chết nhưng bị đánh đòn tới giờ vẫn đang nằm trên giường trị

thương.



Đường Chu Thị vốn đang đứng thẫn thờ dưới gốc cây, hổi

tưởng lại ký ức năm xưa cùng trượng phụ tới nơi này du lãm, không ngờ

gặp phải Đường Kính Chi, mặt hơi phớt hồng, dù là trong lòng nàng đang

nhớ tới phu quân đã qua đời, nhưng vẫn cứ khẩn trương, lại xấu hổ, vội

thi lễ:



- Nhị gia cũng thích phong cảnh cây trái trĩu cành này à?



Đường Kính Chi vốn chỉ đi lung tung, nhưng chẳng hiểu nghĩ gì mà lại gật đầu

phụ họa, tới nơi mới hiểu ra vì sao vừa rồi Thị Mặc nói nàng là lạ, thì

ra hôm nay Đường Chu Thị lại không vấn tóc lên, mà buông xõa xuống,

trang điểm thành dáng vẻ một cô nương chưa gả, mái tóc dài mềm mại thả

xuống, đôi tai ngọc ẩn hiện đằng sau, tuy chỉ thay đổi mái tóc, nhưng

tức thì làm nàng trở thành thiếu nữ thanh thuần.



Thế nhưng vóc người

Đường Chu Thị lại nóng bóng, phong vận thành thục không vì thế mà phai

đi chút nào, ngược lại hai vẻ đẹp đối lập kết hợp lại với nhau, chỉ e

các vị cao tăng đạo hạnh thâm sâu trông thấy cũng khó tránh khỏi động

lòng trần.



Đường Chu Thị nhìn thấy trong mắt Đường Kính Chi lộ vẻ ngạc nhiên, gò má lại đỏ thêm vài phần, đáng lý ra nữ nhân đã gả đi

rồi, không được phép buông tóc xuống như thế, chỉ là sáng nay nhất thời

nổi hứng, nhớ tới thời gian tươi đẹp ở bên trượng phu, nên mới làm trái

quy củ.



" Liệu Nhị gia có cho rằng mình không kiên trinh, động

xuân tình, cho nên mới ăn mặc kiểu thiếu nữ không?" Đường Chu Thị siết

chặt khăn tay, cúi gằm mặt xuống, chỉ sợ làm Đường Kính Chi hiểu lầm.



- Đại tẩu, thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta về đại điện thôi.



Đường Kính Chi ở cạnh vị đại tẩu đầy phong tình này cũng rất áp lực, liền lên tiếng nói.