Cưng Chiều Em Nhất
Chương 48 :
Ngày đăng: 15:48 18/04/20
Edit: Thanh Hưng
Hề Hi nói xong nhìn Hạng Việt, Hạng Việt cũng đang cúi đầu nhìn cô: "Anh có cảm thấy em máu lạnh không?" Cô cụp mắt hỏi, có vẻ có chút chột dạ.
Đây là lần thứ ba trong hôm nay cô hỏi anh lời tương tự: có phải ích kỷ không, có phải rất xấu không, có phải máu lạnh không. Mang theo phủ định và phê phán bản thân, rõ ràng rất mâu thuẫn, rồi lại kiên trì gặp mình, giống như dê con mê man luống cuống, giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế.
Trong lòng Hạng Việt như bị người nhéo một cái, đau.
Hình như cô có chút khiếp sợ, giống như kinh ngạc vì thế mới có thể nói ra những lời như vậy: "Xong rồi, Hạng Việt, hiện tại l?ê’qu:ý<đô n="" em="" đặc="" biệt="" có="" cảm="" giác="" tội="" ác,="" làm="" sao="" bây="" giờ,="" làm="" sao="" bây="" giờ,="" làm="" sao="" bây="" giờ?="" em="" nên="" khẳng="" định="" chắc="" chắn="" anh="" em="" quan="" trọng="" hơn="" em!!!"="" cô="" che="" mặt="" rên="" rỉ,="" có="" vẻ="" bồn="" chồn="" không="" yên,="" giống="" như="" đang="" vì="" những="" lời="" nói="" vừa="" rồi="" của="" mình="" mà="" sám="" hối,="" lại="" giống="" như="" có="" chứng="" cưỡng="" chế="" cố="" gắng="" nhấn="" mạnh="" ý="" thức="" “em="" sai="" rồi”,="" nhìn="" qua="" giống="" như="" bị="" đả="" kích="" rất="" lớn,="" giống="" như="" khóc="" nhưng="" lại="" không="" phải="" là="">đô>
Hạng Việt có chút hối hận vì đã hỏi cái này, chủ yếu cũng không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời nói vừa thông suốt vừa có chiều sâu, lại phản ứng lớn như vậy.
Lấy tay che mắt của cô ra, hôn hôn lên khóe miệng của cô: "Đừng để tâm đến chuyện vụn vặt, ý nghĩ của em không có gì sai, người chính là chủ nghĩa lý tưởng, suy nghĩ thì thật vĩ đại nhưng khi chuyện tới trước mặt thường thường sẽ trái ngược với lý tưởng. Hề Hi, em đúng, anh không nên hỏi em vấn đề này, vấn đề này một khi không xảy ra thì ai biết dũng khí của mình có thể có bao nhiêu? Nói nhiều hơn nữa đều vô dụng, chỉ có thực tế mới có thể trả lời vấn đề vừa rồi của anh."
"Mà em......"
"Ngoan, đừng nghĩ cái này, chúng ta nói chuyện về Thẩm Vi một chút có được không?"
Nói đến người không thích, nôn nóng trên mặt Hề Hi cũng dịu đi, cô ngẩn ra, lại “Ồ” một tiếng, có chút buồn bã ỉu xìu: "Em biết anh muốn nói chuyện gì, em cũng biết là em cố tình gây sự, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Chuyện chuyển đột ngột, Hạng Việt chút kinh ngạc, nhưng vẫn quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ nhỏ: "Mười hai giờ 45"."
"Được rồi, đừng tức giận nữa, từ viện phúc lợi về tôi mời cô ăn bữa tiệc lớn có được không?"
"Một bữa cơm đã muốn đuổi tôi à?"
Thấy cô chịu để ý tới mình, Thẩm Gia vui vẻ, thân mật ôm vai của cô nói: "Nghe lời, tháng này ngay cả tiền xài vặt anh trai cũng chi ra, còn dư lại một ít này còn có việc khác cần dùng, lúc này nhớ kỹ trước, chờ tháng sau cô chủ trì, không hai lời!"
Hề Hi “Hừ” một tiếng, coi như là tiếp nhận giải hòa của cậu ta. Thẩm Gia yên lặng lau lệ chua cay, lại nói thật là tai bay vạ gió mà. Cô nhóc này rõ ràng là giận chó đánh mèo, cố tình cậu ta lại vội vàng nịnh bợ lấy lòng...... Thẩm công tử vừa cười nhạo chính mình, vừa đối với việc cô dễ dàng tha thứ như vậy có mấy phần thụ sủng nhược kinh.
Lúc Tần Lạc Lạc còn chưa tới, Hạ Y đã đến trước. Thấy cậu ta, Thẩm Gia rất vui vẻ, cuối cùng lúc này không bỏ gánh nữa.
Hề Hi giả bộ giống như người không liên quan chào hỏi Hạ Y, Hạ Y cũng nhàn nhạt nói với cô mấy câu, xem ra mặc dù không có gì khác bình thường nhưng Thẩm Gia nhìn ra được, hai người này đã không thân thiết như trước nữa.
Chờ Tần Lạc Lạc cũng đến, Hề Hi đi vào trong cửa hàng lên tiếng dặn dò nhân viên phục vụ, sau đó ra ngoài theo mấy người bạn nhỏ cùng đi viện phúc lợi.
Trên đường hội hợp với một chiếc xe chở hàng nhỏ, trong xe là mấy đồ lặt vặt mua cho bọn nhỏ. Đoàn người một đường chạy thẳng đến viện phúc lợi.
Cũng không ở lại viện phúc lợi lâu, còn chưa tới buổi trưa bọn họ đã rời đi. Hạ Y nói có chuyện, đi trước. Đào Bân và Tần Lạc Lạc muốn đi thế giới hai người, cũng rút lui, cuối cùng chỉ còn lại Hề Hi và Thẩm Gia.
Thẩm Gia vốn muốn mời cô ăn bữa tiệc lớn, tiếc rằng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ nói có việc gấp bảo cậu ta trở về lqđ.tha,nhh/ưng một chuyến, vì vậy cuối cùng chỉ còn Hề Hi là “người cô đơn” định trở về cửa hàng, buổi trưa chỉ ở quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh tùy tiện ăn một bữa.
Vốn là một ngày rất bình thản, Hề Hi còn có chút hối tiếc tự buồn bã rối rắm chuyện anh trai và Thẩm Vi, vậy mà buổi chiều lại nhận được điện thoại quản gia trong nhà gọi tới nói cha đột nhiên té xỉu vừa mới đưa lên xe cứu thương..