Cưng Chiều Em Nhất
Chương 49 :
Ngày đăng: 15:48 18/04/20
Edit: Thanh Hưng
Trong ấn tượng của Hề Hi, cha ruột Hề Bá Niên vẫn giống như một bức tranh: lâu năm, theo thời gian trôi qua màu sắc cũng từ từ lqđ.tha.nhh.ưng trở nên ảm đạm rồi lại trở thành bức tranh cổ giá trị xa xỉ. Giống như tất cả danh họa khác, được người theo đuổi, cúng bái, ông ta bừa bãi tự nhiên hành động tùy ý, không vì ý nghĩ của người khác mà thay đổi.
Đó là một người rất yêu bản thân, cô rất không thích cha, bởi vì Sầm Úy, bởi vì Hề Tễ, bởi vì người mẹ đã qua đời. Nhưng lại không thể không thừa nhận sự hiện hữu của ông ta là nguồn gốc cho cuộc sống giàu có của mình, không có ông ta, ai sẽ biết đến cô?
Hiện tại, người đàn ông cường đại đến có thể làm bừa làm bãi này lại ở trên giường bệnh, hô hấp không có ý thức dưới sự giúp đỡ của bình dưỡng khí. Lần đầu tiên phát hiện, thì ra là hai bên tóc mai của ông ta đã chuyển màu hoa râm, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đã sâu như vậy, gương mặt so với lúc lễ mừng năm mới thật giống như cũng gầy đi một chút.
Sầm Úy ôm Hề Tễ ở giường bên kia khóc, khóc đến lòng người phiền loạn, Hề Hi trừng một cái qua: "Bà thật phiền phức! Muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc, đừng ở chỗ này chướng mắt!"
Sầm Úy bị nghẹn một chút: "Hề Hi......"
"Tôi không phải đàn ông, khỏi phải hoa lê đẫm mưa cho tôi nhìn, lại nói tuổi của bà cũng không còn nhỏ, đổi chiêu khác đi, trò này lê/quý>đôn đám tiểu tam tiểu tứ bên ngoài sớm đã chơi chán rồi!"
Lời thật mất lòng, Sầm Úy tức giận tới mức đỏ hết cả mặt lên, ngực phập phồng lên xuống. Hề Tễ đã mười một tuổi yếu ớt gọi chị, muốn nói gì đó nhưng lại có chút sợ, không biết làm sao mở miệng, kẹp ở giữa có vẻ cực kỳ khó xử.
So với Sầm Úy, thật ra thì Hề Hi không có nhiều địch ý với Hề Tễ lắm, thật sự mà nói đứa bé này rất ngoan ngoãn, vừa không gấu lại không thù hằn cô, bình thường ngoan như bé gái, nhưng ai bảo nhóc là con của Sầm Úy đây? Cùng em trai khác mẹ tương thân tương ái cái gì, ha ha.
Lúc này Hề Duy đi vào, đi theo đằng sau là Hạng Việt chạy tới giúp một tay.
"Anh, bác sĩ nói thế nào? Lúc nào thì chuyển viện?"
Bệnh viện nhân dân số ba đúng là bệnh viện tốt nhất mà lại gần Hề trạch nhất, nhưng cũng không thể so sánh với tổng viện quân khu được. Mặc dù cha bị chảy máu não đã cấp cứu thành công, nhưng bất kể là trình độ y bác sĩ hay là hoàn cảnh của bệnh viện đều không thể là tốt nhất được, cho nên mặc kệ là Sầm Úy hay là hai anh em Hề Duy đều là đồng ý chuyển viện.
"Không phải học theo em sao?" Hề Duy cười cười: "Nhà chúng ta cũng chỉ có em tin quỷ thần. Lại nói giường bệnh viện nhiều vi khuẩn, ga giường cũng không sạch, còn không bằng ngủ trên sofa, lát nữa trải một cái lê,qu/ý’đô
Hề Hi nghe được lập tức đau lòng, cũng không luẩn quẩn vây quanh vấn đề giường chiếu nữa, chỉ không vui hỏi: "Buổi trưa sao anh không ăn cơm? Có phải lại vội công việc cố ý không ăn không?"
"Cũng không phải thế/" Hề Duy nói, trước tiên anh nhận lấy đũa dùng một lần Hạng Việt đưa tới sau đó giải thích: "Hạng mục bên nước Anh xảy ra chút vấn đề, anh cùng bên kia mở hội nghị video không tiện, sau đó lúc tính đi ăn cơm lại nhận được điện thoại trong nhà."
Nhắc tới cái này, Hề Hi lại hỏi anh trai câu hỏi lúc trước đã hỏi Hạng Việt: "Anh nói sao cha lại như vậy, đang tốt sao đột nhiên lại chảy máu não? Hạng Việt nói chỉ có lúc cảm xúc đặc biệt kích động mới có thể xuất hiện loại tình trạng này, nhưng anh cũng biết đấy, bình thường lão già nhà chúng ta giả bộ rất tốt, không dễ dàng tức giận."
Trong nhà cũng không có người ngoài, Hề Duy thực sự thẳng thắn nói: "Anh hỏi qua rồi, lúc ấy cha té xỉu ở phòng khách, nguyên nhân cụ thể không ai biết, Sầm Úy không ở nhà, dẫn theo Hề Tễ trở về nhà mẹ, cho nên em không phải hoài nghi bà ấy."
Hề Hi chu mỏ: "Em không nói hoài nghi bà ta."
"Trong miệng em chưa nói, trên mặt đều viết đấy." Hạng Việt không nhịn được nhạo báng một câu, được bạn gái liếc mắt xem thường cũng không thèm để ý, ngược lại nhìn Hề Duy nói: "Chảy máu não cậu cũng biết, lần này cấp cứu kịp thời, theo lý thuyết về sau sẽ không có di chứng gì, nhưng vẫn phải đợi sau khi chú tỉnh lại mới có thể chính thức xác nhận, nếu như có hậu di chứng, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."
"Mới vừa rồi ở trên xe anh không nói như vậy!" Hề Hi bất mãn chen vào nói.
Hạng Việt nói: "Mới vừa rồi anh đã nói với em là khả năng chiếm tám mươi phần trăm, lần đầu tiên chú phát bệnh lại cũng không phải là rất nghiêm trọng, cho nên sẽ không có hậu di chứng, nhưng mọi thứ đều có ngộ nhỡ, cho nên vẫn phải chuẩn bị tư tưởng một chút." Anh ngừng một chút lại tiếp tục nói: "Nhưng lần này thật sự là vận khí tốt, nếu như lần sau lại phát bệnh thì không nói được nữa rồi, vốn dĩ chảy máu não đã rất nguy hiểm rồi, lần sau coi như vận khí tốt lại kịp thời cấp cứu nhưng hậu di chứng sẽ càng đáng sợ hơn, liệt nửa người, mất chức năng ngôn ngữ, trí nhớ giảm sút… những thứ này đều là hậu di chứng thường gặp."
"Ông ấy mới năm mươi tuổi!" Hề Hi hình như không có cách nào tiếp nhận. Hề Duy vỗ vỗ vai em gái: "Đây chỉ là kết quả có khả lqđ.tha.nhh.ưng năng xuất hiện, vận số của cha sẽ không tệ như vậy."
Ngay cả như vậy, Hề Hi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Cô thật sự không cách nào tưởng tượng người cha luôn giả bộ của mình có một ngày sẽ biến thành dáng vẻ hành động bất tiện, đại tiểu tiện cũng không thể kiểm soát, suy nghĩ một chút đều cảm thấy kinh khủng.