Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 18 : Ghi hận trong lòng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Ngày hôm sau, khi Trương Bát nương tỉnh dậy, Lâm Y đã ngồi cạnh bàn

cột quả cầu, cô đi qua, cầm một quả cầu đã hoàn thành nhìn nhìn, cười

khen ngợi. “Tay nghề không tồi, lông gà lấy đâu ra?”.



Lâm Y cũng cười. “Còn không phải nhờ hồng phúc của chị, Nhị phu

nhân nghe nói chị về, đặc biệt làm thịt hai con gà, em mới có cơ hội

kiếm được vài cái, chuẩn bị làm quả cầu đem bán”.



Trương Bát nương nhìn trên bàn, nói. “Chỉ mới được ba cái, quá

ít, bán chẳng bao nhiêu, chị nghe người ta nói các tửu lâu, quán trà

trong thành mỗi ngày làm rất nhiều gà, thiếu gì lông gà, sao em không

nói Nhị ca, nhờ Nhị ca cho bọn họ ít tiền, giữ lại lông gà cho em, cách

vài ngày lại đến lấy, vừa hay Nhị ca đi học trong thành, thật tiện

đường, quá tốt”.



Mắt Lâm Y sáng lên, chủ ý này không tồi,

nhưng nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, bài vở của Trương Trọng

Vi quan trọng hơn, cứ nhờ chàng chạy này chạy kia không ổn, hơn nữa

chàng là người đọc sách, bắt chàng vác bao lông gà đi qua phố lớn ngõ

nhỏ, người khác không biết nói sao, chứ bản thân nàng cũng xem không

được.



“Chờ em tìm cơ hội lại đi trong thành thu vậy”. Lâm Y tạ ơn Trương Bát nương cho ý kiến hay, đứng dậy, giống như trước kia – nắm tay cô đi nhà chính ăn điểm tâm sáng.



Ăn sáng xong, nhà họ Phương sai người đến thúc giục Trương Bát nương

về nhà, Trương lão thái gia tức giận lôi đình, đứng ngoài sân chửi ầm

lên. “Nhà họ Phương các người đúng là khinh người quá đáng, hôm qua

thu xã không cho Phương Chính Luân đi theo thì thôi, hôm nay lại nhớ rõ

đến thúc giục người khác”.



“Nhà họ Phương các người” chính là nhà mẹ đẻ Phương thị, bà

ta xấu hổ nhưng cũng không dám biện minh một câu, gọi thím Nhâm đi báo

cho Trương lão thái gia, dẫn Trương Bát nương vội vàng chạy về nhà hỏi

cho ra lẽ.



Lâm Y tràn ngập hy vọng Phương thị sẽ làm gì đó ở nhà họ Phương, thím Nhâm thím Dương lại chẳng tha thiết gì, sự thật chứng minh bọn họ quả
Đừng tức giận mà thím, vả lại cháu ăn gạo nhà họ Trương, làm việc cho

nhà họ Trương cũng là nên làm”.



Thím Dương giúp đỡ nàng ôm chăn mền đến nhà kề, đóng cửa lại, nói nhỏ. “Cháu không cần nể mặt thím Nhâm làm chi, bà ta chẳng phải thứ gì tốt lành.

Chẳng lẽ cháu nghĩ tên đàn ông giấu tiền trong đáy giày ban nãy thật sự

là biểu ca của Ngân di nương sao?”.



Không phải biểu huynh của Ngân Tỷ, vậy là ai? Lâm Y thấy kỳ quái, vội hỏi thêm. Thì ra “biểu huynh” kia là thím Nhâm cầm tiền của Ngân Tỷ

mướn tới giả mạo, mục đích như lần trước, muốn giúp Ngân Tỷ rời khỏi nhà họ Trương, sống tự do.



Thím Dương nói xong, hỏi Lâm Y. “Thím nghe Ngân di nương nói, cô ta từng tìm cháu nhờ giúp?”.



Lâm Y sửng sốt, nhớ tới ngày đó ở phòng bếp, Ngân Tỷ dò hỏi ý nàng, nàng nói. “Lần trước cháu bị oan có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, làm sao dám đồng ý”.



Thím Dương biết nàng nói có lý, lại tiếc Ngân Tỷ thưởng tiền, thở dài. “Nếu cháu đồng ý thì tiền thưởng đã là của cháu rồi, nghe nói Ngân Tỷ lần này ra tay hào phóng vô cùng”.



Lâm Y mặc dù có nhu cầu cần tiền cấp bách, nhưng cũng chưa tới nỗi vì tiền mà đi chọc phiền toái, nghe vậy cười ảm đạm, không nói tiếp, tay

không ngừng sửa sang lại chăn mền, quét tước phòng ở một lần.



Không ngờ nàng bận rộn một phen là uổng phí, thím Nhâm biết được kế

hoạch cắm sừng của Phương thị, đi kể cho Ngân Tỷ biết, người gọi là

“biểu ca” của Ngân Tỷ chưa đợi Phương thị gọi đi nhìn thử phòng ở, dưới

chân đã bôi mỡ chuồn mất dạng. Phương thị biết được việc này, gọi thím

Nhâm tới hỏi, thím Nhâm trả lời rằng. “Trong nhà biểu ca Ngân di nương xảy ra chút việc, vội vàng chạy về”.



Lâm Y tự nhận xui xẻo, lại đi nhà kề dọn dẹp chăn mền, Phương thị

không biết, than thở bản thân vận đen, một cơ hội tốt như vậy để đuổi

Ngân Tỷ đi rốt cuộc tan tành, chẳng biết biểu huynh của Ngân Tỷ có đến

nữa hay không.



Nhưng không hay ho nhất phải kể đến Ngân Tỷ, hai lần lên kế hoạch đều thất bại, còn tổn hại không ít tiền, trong lòng hận chất cao ngất. Ghê

tởm hơn, Phương thị suýt chút nữa tương kế tựu kế, hắt nước bẩn lên

người cô ta, nếu thực thành công, chỉ sợ cô ta vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu. Buổi tối, cô ta nằm trên đệm trải dưới giường Phương thị, hai tay siết chặt ken két, mặc kệ móng tay cắm vào thịt, thầm hận, thề sẽ

nghĩ ra biện pháp trả thù Phương thị, cho bà ta biết thế nào mới thực sự là vận đen tới.