Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 91 : Lâm Y thành thân
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lâm Y muốn giấu giếm tài sản mới làm như thế, ruộng nước, ruộng cỏ
linh lăng và đàn ngỗng dễ dàng ẩn giấu hơn tiền mặt, phòng ngừa gả vào
nhà họ Trương bị người ta dòm ngó. Nàng thì thầm với Thanh Miêu vài câu
cho cô hiểu, lại dặn dò. “Không được nói cho người khác biết”.
Thanh Miêu nhìn lễ đính hôn tràn trề phong phú, cảm thấy Lâm Y lo lắng quá
mức, nhưng làm việc để lại đường lui luôn tốt hơn, bởi vậy gật đầu.
Đại phòng họ Trương đại khái nghĩ muốn vội vàng nghênh tân nương vào cửa,
sợ chậm trễ Trương Trọng Vi vào kinh nhậm chức quan, chưa tới nửa tháng
thần tài lại đến, đầu tiên là trang sức, bởi vì nhà nghèo không thể chế
trang sức bằng vàng nên đổi toàn bộ sang bạc, mặt khác còn có mão đính
châu ngọc, bốn thức hoa cài tóc, lụa màu bảy đoạn, tất cả đều chiếu theo quy củ nhà quan lại.
Phương thị đứng
ngay cửa nhìn sang cách vách, nghĩ trong đầu cảnh náo nhiệt này vốn nên
thuộc về Nhị phòng, tâm tình khó nhịn, kéo cánh tay thím Nhâm, bày ra
vài phần khí phái chậm rãi đi đến phòng Lâm Y, nhìn nhìn lễ vật, cầm
trang sức lên đánh giá, cố ý nói với thím Nhâm. “Là mắt ta không tốt hay sao ấy? Trâm thoa này nhìn không giống làm bằng vàng?”.
Thanh Miêu xùy. “Nhà phu nhân chỉ sợ ngay cả bạc cũng không moi đâu ra được”.
Lâm Y để ý Trương Trọng Vi, không muốn tranh chấp với Phương thị, vì thế
trách Thanh Miêu vài câu, tiến đến mời Phương thị ngồi xuống dùng trà.
Phương thị không chịu ngồi, chỉ quanh đi quẩn lại chỗ đặt lễ vật, lật
này lật nọ lên kiểm tra, lúc thì ngại lụa màu ngắn, lúc thì ngại hoa cài tóc màu sắc già nua. Lâm y thật sự nhịn không nổi tính tình thối của bà ta, vội vàng thò tay vào bình đồng lấy ra mấy văn, lặng lẽ nhét vào tay thím Nhâm.
Thím Nhâm nhận ra trong tay có thứ gì đó, khóe miệng liền kéo đến tận mang tai, đến cạnh Phương thị nói. “Nhị phu nhân, nhà quan lại không giống nhà nghèo áo vải chúng ta, ngay cả tặng quà cáp cũng chú ý đủ thứ lễ nghi”.
Phương thị không cho là đúng. “Lễ nghi gì? Sao ta không nhìn ra?”.
Thím Nhâm chỉ vào mão châu ngọc, nói. “Người bình thường ai tặng cái này, tặng cũng không biết đội lúc nào”.
Phương thị sống đến từng đó tuổi cũng chưa được đội mão đính châu ngọc bao giờ, nghe xong vừa xấu hổ vừa ghen tị, lẩm bẩm. “Vay tiền dát vàng lên mặt, ai không làm được?”.
Thím Nhâm hiểu tính Phương thị nhất, nghe thấy câu đó liền biết được bà ta
muốn đi, kéo cánh tay đỡ bà ta đứng dậy, nửa phần dìu nửa phần lôi, túm
bà ta ra khỏi cửa. Thanh Miêu nhìn bọn họ đi xa, quay đầu lại nói với
Lâm Y. “Nhị phu nhân dù dễ chọc người ta ghét, nhưng vừa rồi nói
không sai, Đại phòng nhà họ Trương quả thực phồng má giả mập, mấy thứ lễ vật này nhất định không hề rẻ tiền”.
Lâm Y vô số lần tưởng
tượng, khát khao hôn lễ của mình, nhìn thấy quà cáp xa xỉ chói sáng như
vậy chỉ thấy vui, căn bản không tính toán đến giá, nghe vậy trừng mắt
liếc Thanh Miêu một cái, sẵng giọng. “Cả đời chỉ có một lần chẳng lẽ không thể xa xỉ một chút hay sao, ta thấy Đại phu nhân thật là hiểu ý ta”.
Thanh Miêu muốn chê cười nàng còn chưa gả vào đã nịnh mẹ chồng, lại sợ nàng
ngượng, trốn ra ngoài cười một hơi mới vào trong lại, giúp nàng chuẩn bị quà đáp lễ.
Vì Đại phòng nhà họ Trương tặng lễ trịnh trọng như
vậy, Lâm Y cũng không dám chậm trễ, dẫn Thanh Miêu vào thành, chọn hai
súc vải xanh tía, một cặp ngọc trang trí trưng bày trong thư phòng, lại
thêm mấy thứ đồ thêu thùa ngày thường nàng hay làm, đưa đi đáp lễ Đại
phòng.
Ba ngày trước khi đón dâu, Đại phòng nhà họ Trương sai bà
mối đến nhà họ Lâm, mang theo hoa cài tóc, khăn voan thêu chỉ vàng, cánh hoa, hộp phấn hoa, tranh thêu, hoa quả vân vân đến thúc giục tân nương. Bà mối đến từ phố núi Mi Châu, cực ít thấy khăn voan thêu chỉ vàng,
luôn miệng khen ngợi Lâm Y có phúc, gả cho nhà quan lại làm dâu.
Sau đó mới là lúc thú vị nhất của hôn lễ, trong nhà chính bố trí một cái yên
ngựa, Trương Trọng Vi ngồi lên uống ba chén rượu, vợ Trương Lục được gọi sung vào gia đình nhà gái, mời chàng xuống khỏi yên ngựa, mời ba lần
mới mời được chàng đi xuống, lễ gọi là “Ngồi ghế trên”.
Trương
Trọng Vi không biết vì hưng phấn hay vì men rượu, khuôn mặt đỏ bừng,
tinh thần cũng tốt hơn ngày thường vài phần. Phương thị đứng nhìn không
vui, luôn mồm nói vô vị, Lí Thư cũng biết lễ đó, phàm là thành thân, con rể được lễ “Ngồi ghế trên” mới được xem là nghi thức long trọng nhất,
nhà ai không làm lễ này sẽ bị quan khách xem là thiếu sót.
Phương thị nghe con dâu nói, không cho là đúng. “Ở nông thôn thành thân không có quy củ đó, làm sao xem là thiếu sót?”.
Lí Thư nói mà bà ta không thông, sợ bà ta lại la hét ầm ĩ, phá chuyện tốt
của Đại phòng, đành im miệng không nói, đứng cách xa bà ta mấy bước.
“Đoàn viên kim nhân sắc quang huy,
Kết liễu đồng tâm thúy đái thùy.
Thử mậu mạc giáo trần điểm lương,
Tha niên trường chiếu tuế hàn tư”.
Ngày đoàn viên đôi kim nhân tỏa sáng,
Lụa đỏ đồng tâm kết mối duyên lành.
Từ nay về sau không gì chia cách nổi,
Tuổi càng nhiều tình càng thắm thiết.
Xong lễ tọa an, lễ quan mời tân lang tân giai nhân ra khỏi phòng, chỉ cho
Trương Trọng Vi cầm lụa đỏ đồng tâm dắt Lâm Y theo, người trước dẫn
đường, người sau chậm rãi theo cùng, hai người “Nắm khăn” đến trước hai
bậc cao đường, song song đứng, mời phu nhân toàn phúc lấy cây xứng vén
khăn voan của Lâm Y.
Dung nhan của nàng mọi người nhìn quen xưa nay, nhưng hôm nay nàng trang điểm mặc áo cưới, ai nấy vẫn khen thật xinh đẹp.
Trương Trọng Vi nghe tiếng khen ngợi, nhịn không được trộm nhìn qua bên cạnh,
vừa hay chạm phải ánh mắt Lâm Y, hai người nhoẻn cười, Lâm Y cúi đầu
xuống, Trương Trọng Vi lại càng ngẩng lên cao.
Sau đó tân phu thê
đến chào hỏi thân thích, đến trước mặt Phương thị, gọi tiếng “Thím”.
Trương Trọng Vi gọi không được tự nhiên, Phương thị nghe trong lòng chua xót, hôm nay rõ ràng bà ta nên ngồi trên ghế chủ tọa, nghe tân lang tân nương gọi mình “Mẫu thân”, không nghĩ được cho Dương thị món hời ấy. Bà ta oán hận liếc qua, không chú ý dưới tay, làm đổ trà Lâm Y dâng ra
ngoài, Cẩm Thư đứng cạnh nói thầm. “Lúc nhận trà Đại thiếu phu nhân dâng cũng run tay, chắc phải mời thầy lang dạo đến xem bệnh”.
Cẩm Thư nói cực nhỏ nhưng vẫn bị Phương thị nghe thấy, định phát hỏa, lại
bị ánh mắt sắc bén của Trương Lương ghìm xuống, chỉ biết hung ác trừng
Cẩm Thư vài lần, chờ về nhà tính sổ.
Trong lúc bà ta lo trừng Cẩm
Thư, lễ cũng hoàn tất, tân lang tân nương chuẩn bị vào phòng cưới, lúc
này đổi lại là Lâm Y cầm lụa đỏ đồng tâm dắt Trương Trọng Vi chậm rãi đi vào phòng, làm lễ phu thê giao bái.