Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 92 : Thẩm vấn đêm động phòng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Xong lễ giao bái, nghi thức vẫn chưa tính là xong, lễ quan đi vào làm lễ “Tát trướng”, dùng bàn bưng tiền vàng tiền bạc và hoa quả khô, ấn

bốn hướng đông tây nam bắc và hai phía trước sau, trong phòng ngủ, vừa

tung vừa ngâm thơ hỉ :



“Thiết dĩ mãn đường hoan hiệp,



Chính Thước kiều tiên hạ hàng chi trần;



Dạ bán nhạc nùng, nãi phong lưu tử giai kì chi tịch.



Kỉ tuế tương tư hội, kim nhật hỉ tương phùng.



Thiên tiên tử sơ hạ dao thai, ngu mỹ nhân sạ quy hương các.



Tố trung tình nhi song tâm khoản mật,



Hợp hoan đái nhi lưỡng ý trù mâu…”.



Ngắm cả sảnh đường đông vui nhộn nhịp,



Thần tiên hạ cầu hỉ thước xuống trần gian;



Nhạc réo rắt đến nửa đêm, chính vì tiệc cưới công tử giai nhân ấy.



Đã bao ngày tương tư, hôm nay mừng gặp gỡ.



Thần tiên lần đầu xuống dao đài, ngu mỹ nhân lưu luyến về hương các.



Cùng tỏ nỗi lòng thân mật, đoàn tụ mà ý vẫn vương vấn đôi mi…



Lâm Y và Trương Trọng Vi ngồi mặt đối mặt nghe thơ hỉ, đoạn đầu thì không

sau, đoạn sau có câu “Sau màn uyên ương giao cánh, dưới rèm cá nước đồng hoan”, thấy Trương Trọng Vi nhìn thẳng vào nàng, Lâm Y có chút ngượng

ngùng, vội cúi đầu thấp hơn. Sau khi “Tát trướng” hoàn tất, nam trái nữ

phải, cắt mỗi người một lọn tóc thắt vào nhau, gọi là “Hợp kế”, đến đây

chính thức trở thành “Phu thê kết tóc”. Chờ hai người uống rượu giao bôi xong, Trương Trọng Vi tháo một đóa hoa trên đầu Lâm Y xuống, Lâm Y cũng cởi bỏ một nút thắt cổ tai áo của chàng.



Tiếp theo, lễ quan mời

hai người ném chén rượu xuống dưới giường, Trương Trọng Vi thừa dịp

không ai chú ý, kề tai nói nhỏ với Lâm Y. “Ném úp miệng xuống, ném úp miệng xuống”.


Trương Trọng Vi thấy Lâm Y ngầm đồng ý, lập tức hăng hái, chớp mắt đã

bóc sạch nàng thành trẻ con mới sinh, cúi người hung hăn hôn mấy cái,

kêu lên. “Cuối cùng cũng cưới được em về nhà”.



Lâm Y nghe xong, nhớ tới bao nhiêu gian nan cả hai đã trải qua, mềm lòng, hai tay

ôm lấy lưng chàng, kéo chàng gần với mình hơn. Trương Trọng Vi được cổ

vũ, bắt đầu hành động, làm tròn lễ phu thê. Lâm Y lần đầu thân mật, khó

tránh khỏi đau đớn, nhịn không được kêu lên. Trương Trọng Vi thấy nàng

như thế, dù chưa an ủi nhưng động tác bất giác nhẹ nhàng chậm rãi hơn.



Hai người đều là lần đầu, mặc dù lướt qua chút cảm thụ trong đó, nhưng rốt

cuộc không thể kéo dài, mọi sự xong xuôi, Trương Trọng Vi ôm Lâm Y, nhẹ

giọng thì thào. “Còn đau hay không?”.



Lâm Y trả lời. “Em muốn uống nước”.



Trương Trọng Vi vội vàng đứng dậy, đến cạnh bàn rót một chén nước ấm đến. Lâm Y uống nước, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá chàng, Trương Trọng Vi

chưa mặc quần áo, dù không xấu hổ nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn

nhanh chóng chui vào ổ chăn, nói. “Uống xong đưa chén cho ta, ta đi cất”.



Lâm Y nắm lỗ tai của chàng, hỏi. “Thành thật khai ra, có phải trước khi thành thân chàng đã thu ai rồi không?”.



Từ lúc sự kiện “Thanh Liên” kia, Trương Trọng Vi rất rõ ràng “thu” có hàm ý gì, vội xua. “Em không gật đầu, ta nào dám”.



Vừa rồi tuy chàng có chút ngây ngô, nhưng động tác đều đúng chỗ đúng lúc,

bởi vậy Lâm Y không tin, hỏi chàng là ai dạy. Trương Trọng Vi vội vàng

giải thích, thì ra trước khi thành thân, Trương Lương thấy con trai ngay cả đứa nha hoàn thông phòng cũng không có, liền cố ý đến truyền thụ bí

quyết. Lâm Y an lòng, cười với chàng, nhét chén trà vào tay chàng.



Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Em đã nghi ngờ thì hẳn cũng biết việc ấy, là ai dạy em?”.



Lâm Y nghĩ trong bụng : linh hồn từ mấy ngàn năm sau, cho dù chưa có kinh

nghiệm thực tế, tri thức lý luận cũng phong phú chán. Không đợi nàng bịa được lý do, Trương Trọng Vi liền đoán. “Chắc là thím Dương dạy”.



Lâm Y nghĩ lý do ấy không sai, liền gật đầu. Trương Trọng Vi liền nhảy xổ vào, nói. “Để ta xem thím Dương dạy dỗ em thế nào nào”. Nói xong kéo nàng vào ổ chăn, hôn một lúc, lại tìm lạc thú phòng khuê.



Hai người lần đầu biết vị, luyến tiếc cho qua, thẳng đến khi nến đỏ đốt hơn phân nửa mới ôm nhau ngủ, vì thế đến canh năm trời sáng choang mới chậm chạp tỉnh dậy, lúc Thanh Miêu nhẹ giọng gọi bên ngoài mới nhớ còn có

nghi thức “Cô dâu mới bái đường”.