Cửu Đỉnh Ký

Chương 107 : Ký Hồng đến

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Lúc này là giữa trưa.



Bốn người Đằng Thanh Sơn iến vào nơi ở của Bạch Kỳ. Đằng Thanh Sơn vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt và mùi vị thảo dược. Mặc dù đại phu còn chưa đến, nhưng binh vệ và quân sĩ tại khu mỏ này nhiều như vậy, cũng có người biết một số phương pháp trị liệu đơn giản, cho nên đã trị liệu sơ qua cho Bạch Kỳ.



Cũng mau mà Bạch Kỳ nội kình hùng hậu, cho nên chỉ hôn mê hai ba canh giờ đã tỉnh dậy.



- Đô thống đại nhân!



Điền Đan chắp tay nói:



- Lão Đỗ đã tự mình dẫn người trở về Giang Ninh quận thành, báo lại chuyện này với tông phái!



Bạch Kỳ lúc này khuôn mặt tái nhợt âm trầm, ánh mắt trở nên âm độc, không còn vẻ tiêu sái như trước nữa.



- Điều tra được thân phận những kẻ giao thủ với ta chưa?



Bạch Kỳ lạnh lùng nói.



- Thưa… vẫn chưa! Thuộc hạ và Thanh Sơn lão đệ đều không nhận ra được mấy tên đó, mà những người khác thì lại không chứng kiến!



Điền Đan chắp tay nói.



- Phế vật!



Bạch Kỳ đang ngồi ở trên giường đột nhiên bật dậy, giận dữ quát mắng:



- Hai người các ngươi không nhận ra, chẳng lẽ lại không biết vẽ? Vẽ một bức hoạ đi thăm dò cho ta. Điều tra thân phận của tên tiểu tử kia, còn có một tên tóc bạc và một tên mập mạp. Nhanh đi! Tra ra cho ta, nhất định phải bắt được mấy tên đó!



Bạch Kỳ hai mắt tựa như phun lửa, cả người giống như phát điên.



Phế vật?



Điền Đan sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Bạch Kỳ một cái, nhưng lại nhịn xuống không nói gì.



Trong mắt đám người Vạn Phàm Tường cũng thoáng hiện lên vẻ khinh thường. Trước đây danh tiếng của Bạch Kỳ không được tốt, hiện tại đã trở phế tàn phế, vây mà còn ra vẻ đô thống hay sao!



Ánh mắt Bạch Kỳ đảo qua bốn người trước mặt, trong lòng càng thêm giận dữ: "Đám hỗn đản này! Vừa nhìn thấy ta tàn phế thì đã không khinh thường!"



Mặc dù căm hận, nhưng Bạch Kỳ cũng không dám làm quá, bởi vì hắn hiểu rõ… một tên tàn phế như vậy, vị trí đô thống nhất định không thể ngồi được nữa. Sau này cô độc một mình, nếu như đắc tội với bốn người trước mắt, đối phương hoàn toàn có thể sau này hành hạ hắn.



- Đô thống đại nhân!



Đằng Thanh Sơn lên tiếng:



- Việc điều tra thân phận tặc nhân chúng tôi đương nhiên phải làm, có điều hiện quan trọng nhất chính là tử kim rốt cuộc bị trộm ra ngoài như thế nào. Không biết đô thống đại nhân có tin tức gì không?



Hai mắt Bạch Kỳ sáng lên, lập tức quát lớn:



- Đi! Nhanh lên! Bắt ngay tên Hồ Đồng cho ta! Chính hắn là nội tặc!



Thanh âm gào thét vang vọng trong phòng, khiến cho đám người Đằng Thanh Sơn trong lòng giật mình.



- Hồ Đồng?


"Ừm!" Vạn Phàm Tường cũng gật đầu:



- Thanh Sơn! Đến lúc đó đừng ôm trách nhiệm vào mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đâu!



- Ta hiểu!



Đằng Thanh Sơn gật đầu.



Khi hai người Đằng Thanh Sơn chạy đến nơi ở của Bạch Kỳ, đã thấy vô số ngọn đuốc sáng rực bên ngoài. Lúc này hai người Điền Đan và Lưu Hòa cũng sánh vai từ xa xa chạy đến. Bốn vị bách phu trưởng nhìn nhau, lậo tức cùng đi vào bên trong phòng.



- Thống lĩnh đại nhân!



Bốn người Đằng Thanh Sơn cúi người.



- Ừm! Các ngươi đến rồi!



Một lão già tóc bạc mặc hắc bào đang đứng trước giường. Bách phu trưởng Đỗ Hồng thì đang đứng bên cạnh.



Lão giả tóc bạc mặc hắc bào quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn bốn người một cái:



- Chỉ vỏn vẹn hơn một tháng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Còn nữa, khu mỏ tử kim là do ai phụ trách trông coi!



- Là thuộc hạ!



Đằng Thanh Sơn tiến lên một bước, khom người nói.



Cặp mắt của lão giả tóc bạc mặc hắc bào nhíu lại:



- Đằng Thanh Sơn!



Đằng Thanh Sơn cũng từng nghe nói qua chuyện của vị thống lĩnh đại nhân này. Lão là đệ nhất thống lĩnh " Ký Hồng", một trong tứ đại thống lĩnh, cũng là người lớn tuổi nhất. Nghe nói nắm nay lão đã hơn một trăm tuổi, bối phận cực cao, ngay cả tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng cũng phải gọi một tiếng "nhị sư bá". Đã là đệ nhất thống lĩnh, đương nhiên cũng là đệ nhất cao thủ trong số tứ đại thống lĩnh.



Có thể nói, Ký Hồng chính là đệ nhất nhân vật của Hắc Giáp quân, là cột chống của tông phái.



- Chuyện của ngươi một lát nữa sẽ nói!



Ký Hồng lạnh lùng nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, lập tức đảo qua bốn người khác, lớn tiếng nói:



- Năm người các ngươi hãy ra ngoài trước! Không mệnh lệnh của ta, không ai được phép tiến vào. Nhớ đóng cửa lại!



- Vâng thưa thống lĩnh đại nhân!



Năm vị bách phu trưởng khom người, liền rời khỏi phòng đóng cửa lại.



Bên ngoài phòng.



- Thanh Sơn huynh đệ! Lần này đệ xui xẻo thật rồi! Vị thống lĩnh đại nhân này của chúng ta chính là một người vô cùng tàn nhẫn!



Điền Đan nhỏ giọng nói. Ba vị bách phu trưởng khác cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Bọn họ đều thầm kêu may mắn, lúc đầu không bị an bài đến trông coi khu mỏ tử kim.



Trông coi tốt, không xảy ra vấn đề, đó chính là bổn phận, không hề được khen thưởng.



Nhưng một khi xảy ra chuyện, vậy chính là phiền toái.