Cửu Đỉnh Ký

Chương 445 : Phá cửa đi vào

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Đằng Thanh Sơn cũng không dựa vào lực thiên địa để chạy, mà lại sử dụng Hành Thổ thuật, vừa chạy vừa cảm ngộ hành Thổ chi đạo. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn một lần sải bước lên núi cao, một đạp bước trên mặt nước... cứ như vậy, đi theo đường gần như thẳng tắp, từ Lưu Thạch Thành Nam Tinh quận chạy tới Thanh Châu!



Tại nơi một quả núi hoang của cảnh nội Thanh Châu ở ngoài thành Thiết Long, Đằng Thanh Sơn lưng đeo một thanh trường kiếm và bao đựng thương đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. Hắn sớm đã đến ngoài Thiết Long Thành rồi, nhưng hắn vẫn ở trên đỉnh núi này đợi đến giờ.



- Vù... vù...



Gió thổi lạnh buốt, Đằng Thanh Sơn mở mắt ngẩng đầu nhìn trời. Có thể nhìn xuyên qua tầng mây thấy được đường viền mặt trời mờ nhạt.



Không còn sớm nữa, cũng tới giờ nên đi quân doanh rồi. Đằng Thanh Sơn đứng dậy, thi triển khinh công đi về phía quân doanh.



...



Thiết Long Thành chính là một thành nhỏ trong Tiêu diệp quận, một trong mười tám quận của Thanh Châu. Ở Thanh Châu, Tiêu Dao Cung tổng cộng nắm giữ mười lăm quận. Ba quận còn lại được các bang phái, tông phái khống chế... Tiêu Diệp quận chính là một trong ba quận hỗn loạn.



Quân doanh to thật.



Đằng Thanh Sơn cảm thụ những khí tức sinh mang dày đặc trong khu vực quân doanh phía trước, mỉm cười. Tiểu Quân ở đó rồi! Hắn đã tìm được khí tức của Tiểu Quân. Khí tức Tiểu Quân ở cạnh yêu thú hư cảnh Lôi điện thần ưng.



Vèo! Vèo!



Đằng Thanh Sơn lắc mình một cách quỷ dị, lập tức lách vào bên trong, chạy về phía chỗ của Lý Quân.



...



- Giáo chủ sốt ruột triệu tập chúng ta như vậy làm gì nhỉ?



Ba nam tử tất cả đều mặc trường bào hắc y viền vàng đang đi giữa quân doanh. Trong ba người có hai người tóc đã bạc trắng, người thứ ba mặc dù trẻ hơn một chút, nhưng hai bờ tóc mai cũng đã lốm đốm bạc.



- Nhìn kìa, Nhị thánh nữ cũng tới.



Trung niên áo đen cười cười chỉ về phía trước xa xa.



- Xích Viêm Kỳ chủ cũng tới.



- Xích Viêm Kỳ chủ thật là có vài phần kĩ năng, thường xuyên thấy hắn ở cùng Nhị Thánh nữ.



Ba gã áo đen vừa đàm tiếu, vừa theo sau Nhị Thánh nữ và Xích Viêm Kỳ chủ cùng tiến vào chỗ ở của Tuyết Liên Giáo chủ.



Trong đại sảnh, nơi ở của Tuyết Liên Giáo chủ, Tuyết Liên Giáo chủ đang ngồi trên ghế chủ vị, một bên ngai vàng có một con thần ưng khổng lồ đang nằm đó, ba gã áo đen hiểu rõ địa vị của con lôi điện thần ưng này.



- Bái kiến giáo chủ!



Ba gã áo đen vội cung kính hành lễ.



- Ba vị trưởng lão, mời ngồi.



Tuyết Liên Giáo chủ ngồi ghế chủ vị, cười chỉ tay về ba chỗ xếp sẵn. Ba gã áo đen nhìn mấy người trong đại sảnh, không khỏi kinh hãi:




- Ừm, chỉ cần hơi động chút thủ đoạn, nó sẽ phải xấu mặt thôi. Nếu không chắc chỉ bằng mặt mà không bằng lòng thôi.



Mấy người ở đây đều nở nụ cười.



Hai mươi vạn đại quân không có chút tin tức, một tiểu nha đầu mà muốn quản lý tốt thì chẳng phải là việc dễ dàng như vậy?



Đột nhiên...



- Vù...



Cửa chính đại sảnh đột nhiên hóa thành bụi chảy xuống.



- Ai?



Năm người trong đại sảnh đều biến sắc.



Năm người họ là lãnh đạo Tuyết Liên Giáo đều là tiên thiên cường giả, lại bị người phá cổng mà trước đó không ai phát hiện chút nào.



- Bề ngoài đồng ý, sau lưng ám toán à (nguyên văn: âm phụng dương vi)?



Một tiếng cười lạnh, rồi một thanh niên mặc áo xanh sẫm đi vào.



- Hô Hòa khách khanh?



Năm người ở đây giật mình.



Họ đều biết Hô Hòa và Lý Quân là vợ chồng. Họ ở đây thảo luận việc đối phó với Lý Quân, thế mà bây giờ trượng phu của đối phương đã tìm tới tận cửa.



- Hô Hòa khách khanh, ông nói...? - Mộ Dung Yến cười ra đón.



- Năm người các ngươi nghe đây.



Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt lạnh lẽo đảo qua năm người.



- Mấy thứ tâm tư đó của các người, ta sớm đã nhìn ra rồi. Vừa rồi ta cũng nghe rất rõ ràng!



Vừa nghe thế sắc mặt năm người Mộ Dung Yến đều lạnh đi. Nghe được thì đã sao? Chẳng lẽ giáo chủ sẽ tin Hô Hòa nói sao?



- Đương nhiên, Tuyết Liên Giáo chủ không nhất định tin ta nói.



Đằng Thanh Sơn cười nhạt.



- Nhưng ta cũng chẳng quản bà ấy có tin hay không.



- Ta chỉ muốn nói một câu, không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút!