Đặc Công Tà Phi

Chương 266 : Tin dữ kinh người

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Hai bức tranh rất sống động vẽ hai bên lá thư. Một bức tranh vẽ: hai con chiến mã nâng cao vó trước, trán bọn nó đâm sầm vào nhau trên không trung, tựa như không đâm chết đối phương tuyệt đối không bỏ qua. Trên đầu chảy máu của chúng nó đội vòng hoa màu đỏ. Ở đuôi ngựa cũng đeo một vòng hoa đào, lộ ra trạng thái tàn tật. 



Bức tranh còn lại vẽ hai đỉnh núi bị rồng che khuất đỉnh núi, thân rồng dài quấn chặt lấy nhau, mắt rồng bốc lên lửa giận nhìn chằm chằm phía trước. Đối diện mặt rồng là một kẻ ăn xin quần áo rách rưới, tóc tai rối bù khiến người ta không thể nhìn rõ mặt. Thân thể ăn xin kiêu ngạo ngẩng cao đứng trước hai con rồng, hai tay cầm một chiếc chén nứt, đâm mạnh chén nứt vào mũi rồng. 



Bức tranh bên trái giải đáp câu hỏi lúc trước của Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Khi nào mưa rơi? 



Bức tranh bên phải giải đáp câu hỏi lúc trước của Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Gặp bạn cũ như thế nào? 



Cũng bởi vì hai bức tranh này nên nàng nén cười đến nội thương, lúc này mới không nhịn được phun canh trong miệng ra, một phần rơi vào thức ăn trong bàn, phần còn lại bắn lên tóc bốn Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo. 



Nhưng dõi mắt nhìn bọn họ, lại chẳng thấy ai đưa tay lau canh trên tóc, càng không ai dừng động đũa. Giờ phút này, đừng nói nàng phun canh, cho dù bị kẻ địch hạ kịch độc trí mạng, cổ bị kẻ địch kề dao cũng không thể ngăn cản động tác ăn như hổ đói của bọn họ. 



Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc nhìn mấy người không thèm để ý đến tóc mình, tựa như nếu ăn ít đi một đũa thì sẽ không sống đến ngày mai, nàng ngổn ngang trong gió, nhìn Hiên Viên Diễm bên cạnh, khóe miệng co giật: "Vô Ngân thật thông minh!" 



Hiên Viên Diễm lấy thư trong tay nàng đi, dùng nội lực đốt giấy thành tro bụi rồi gật đầu trả lời: "Đúng! Thật may Vô Ngân là tri kỉ của chúng ta, nếu là kẻ địch của chúng ta, e rằng hắn là kẻ địch khó đối phó nhất." 



Vở kịch giá họa hạ màn, đúng là vở kịch phong vân trai cò diễn chiến lẫn nhau. Người xem kịch không chỉ có bọn họ mà còn có Tiêu Hàn. Nếu muốn tìm người thông minh hơn xem tuồng phải "mời" Vô Ngân công tử, "mời" tất cả tướng quân của hoàng triều Long Diệu đến tham gia diễn trò. Chỉ có điều, làm sao  cho Vô Ngân và tướng quân Long Diệu giáng xuống từ trên trời như thiên binh thần tướng để diễn trò, đây là một khó khăn không hề nhỏ. Vậy mà còn chưa đợi hai người nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này thì Vô Ngân đã vượt lên một bước đưa đến tin tốt "cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri". Vì để hắn và Nguyệt nhi yên tâm xem tuồng mà Vô Ngân không tiếc phá vỡ tác phong làm việc bấy lâu nay, tự hủy hình tượng thánh khiết. Có một tri kỉ như Vô Ngân đúng là phúc ngàn đời! 



Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tâm ý tương thông, nhìn nhau rồi tiếp tục hưởng thụ bữa ăn... 
Bên ngoài doanh trướng cắm một dàn hàng rào gỗ phòng thú, mười mấy đội binh lính mặc khôi giáp màu cam, nghiêm túc tuần tra dọc hàng rào. Nghe tiếng tiếng ngựa đến, binh lính lập tức nheo mắt thành hai đường thẳng. Nhìn thấy khuôn mặt người đến, bọn hắn không giơ đao cản trở, một tên trong đó vội vàng mở cửa hàng rào để đón người cưỡi ngựa vào trong. 



Lúc Tây Thần đế đến quân doanh, tự mình huấn luyện đại quân, người cưỡi ngựa từng phục vụ Tư Đồ Kiệt không rời nửa bước, còn nhiều lần nhận mật chỉ của Tư Đồ Kiệt nhắn nhủ đại quân tăng cường luyện binh. Cho nên bọn lính đều biết người đó là Thái giám tổng quản. Cho rằng Thái giám tổng quản đến để truyền mật chỉ của Tây Thần đế nên binh lính không dám ngăn cản. 



Một tiếng hô to vang lên, tuấn mã dừng trước doanh trướng lớn nhất. Vó ngựa vừa dừng, mặt tổng quản như phụ mẫu chết, lập tức khom người nhảy xuống lưng ngựa, loạng choạng lao vào doanh trướng. Bên trong, một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn bản ghi chép tình trạng huấn luyện của binh lính. Trên khôi giáp thêu hình hắc điêu lớn hơn tất cả khôi giáp của binh sĩ khác, [email protected]đLQĐ đó chính là người chỉ huy quân sự tối cao Tây Thần quốc -- Địch đại tướng quân. 



Trước đây, khi tổng quản truyền mật chỉ, nhưng Địch đại tướng quân là người chỉ huy quân sự tối cao của Tây Thần nên tổng quản không dám thất kính, trước khi vào doanh trướng nhất định sẽ báo một tiếng. Nhưng hôm nay, thấy thái độ khác thường của tổng quản, loạng choạng bước vào doanh trướng, hai mắt tướng quân nheo lại, định mở miệng quát lớn nhưng chưa kịp nói thì -- tổng quản đã ngã quỵ, nằm sấp xuống đất, nước mắt ngang dọc: "Địch đại tướng quân, Ngô hoàng, người... người băng hà rồi!" 



Bản ghi chép trong tay rơi xuống đất, Địch đại tướng quân đứng lên, hai tay bóp thành hình nắm đấm phát ra tiếng "răng rắc", không thể tin nổi, cắn răng quát lên: "Ngươi nói cái gì?" 



"Thái tử Thương Nguyệt không chỉ giết Ngô hoàng, còn ngầm đặt nghịch thần tặc tử vào Quỷ Chú môn khiến mọi người chết không toàn tây, moi tim tất cả mọi người trong khách sạn Như Ý. Đêm qua..." Tổng quản ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Trong khách sạn Như Ý, thủ đoạn cực kì độc ác cho Tây Thần đế cái chết thê thảm không nỡ nhìn." 



Tổng quản vừa dứt lời, hai mắt Địch đại tướng quân nổi lên khí lạnh, bóng dáng vọt nhanh ra khỏi doanh trướng như cuồng phong, thiên lôi phẫn nộ. Hắn gào lên, triệu tập tất cả binh lính. Các binh lính và Phó tướng bị tiếng gào khẩn cấp này khiến bọn hắn nhảy như lò xo. 



Trong nháy mắt -- Tất cả Phó tướng và binh lính đều xếp hành chỉnh tề đứng nghiêm trước mặt Tướng quân. Hơn ba trăm vạn tướng sĩ ở ngoài sân, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thậm chí tiếng thở của bọn hắn rất nhỏ, gần như không thể cảm nhận được, đủ thấy hơn ba trăm vạn binh sĩ này đều là nhân vật không thể khinh thường. 



Địch đại tướng quân đưa tay ra sau, đôi mắt đầy tức giận chậm rãi quét qua tất cả các binh sĩ, gân xanh nổi đầy trán, cắn răng gằn từng chữ: "Ngô hoàng băng hà!"