Đặc Công Tà Phi
Chương 267 : Đấu trí đấu mưu
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
"Tây thần đế --" Một tiếng thét dài đau đớn vang lên, hơn ba trăm vạn binh sĩ đều quỳ gối xuống đất, cúi đầu nhắm mắt, buồn bã thương tiếng.
"Ngô hoàng (*) băng hà không phải do tai nạn, mà là..."
[(*) Giải thích cho những bạn chưa biết, Ngô hoàng ở đây có nghĩa là hoàng đế của chúng ta chứ không phải tên họ của hoàng đế là Ngô đâu nha.]
Địch đại tướng quân buông tay, cắn răng nghiến lợi: "Người giết chết Ngô hoàng chính là Thái tử Thương Nguyệt."
Một trận cuồng phong dấy lên, ba trăm vạn binh sĩ rút đao ra khỏi vỏ, mặt đầy sát khí ngẩng lên trời, thét lên: "Thề giết Dạ Dật Phong, thề diệt Thương Nguyệt quốc, tế Tây Thần đế của chúng ta."
Tay phải Địch đại tướng quân phất lên, hơn ba trăm vạn binh sĩ lập tức im lặng không lên tiếng. Bọn họ dừng ánh mắt phẫn nộ trên mặt tướng quân, dường như đang đợi tướng quân ra lệnh nhuốm máu Thương Nguyệt.
Địch đại tướng quân nhíu mày, giọng nói không chút nhiệt độ: "Nhổ trại lên đường, đi thẳng đến biên giới, diệt tan Thương Nguyệt, thây chất thành núi, tế Tây Thần đế trên trời có linh thiêng!"
Bóng dáng ba trăm vạn binh sĩ lập tức lóe lên như gió lốc về lều của mình. Hành động rất nhanh -- Tiếng vó ngựa rầm trời, bước chân rung đất; bụi đất tung bay, cờ chiến phấp phới.
Cả núi cao đang ngủ say, đột nhiên biến thành một chiếc trống chứa đầy giận dữ, bị ba trăm vạn tướng sĩ đánh vang. Gió núi gào thét điên cuồng tấu lên âm thanh lạnh lùng tiêu điều, không biết nên cản bước chân đại quân Tây Thần hay bất đắc dĩ nhìn bước họ rời khỏi...
Mặt trời lặn, sao lên cao. Thời gian chỉ như một lần nháy mắt đã qua sáng sớm hôm sau --
Đại quân Tây Thần sục sôi ý chí chiến đấu như tử thần từ địa ngục xông ra lấy mạng, áo giáp màu cam lóe ra ánh sáng phẫn nộ. Dưới sự lãnh đạo của Địch đại tướng quân, bọn họ xông qua từng cửa thành của Tây Thần, dũng cảm đến gần biên giới Thương Nguyệt.
Hàn phó tướng trung thành tận tâm, mặc dù chưa từng gặp Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhưng trong suy nghĩ của hắn, Tiêu Hàn tồn tại như một vị thần thánh. Hiện giờ thần thánh nói cho hắn biết Thụy vương và Thụy vương phi đáng sợ hơn đại quân hai quốc gia, hắn tuyệt đối không dám mảy may chất vấn. Vì vậy, Hàn phó tướng không nói xen vào lời nào, thân thể đứng nghiêm, chờ đợi Thái tử nói tiếp.
"Cho nên..." Tiêu Hàn kéo dài âm điệu, tay phải chống lên mặt bàn, nói từng chữ từng câu: "Đối phó với hai cường địch đáng sợ này, chỉ có thể dùng trí, không thể cậy mạnh."
Nghe vậy, Hàn phó tưởng hiểu ra một chút, mở miệng hỏi: "Lẽ nào Thái tử đã có diệu kế? Diệu kế này cò liên quan tới việc thuộc hạ trở về Bắc Dực không?"
"Không tệ!" Tiêu Hàn gật đầu, giọng nói ấm hơn một ít: "Diệu kế chống địch này chính là ngươi lặng lẽ về Bắc Dực, bí mật tìm kiếm ba loại người."
Hàn phó tướng ôm quyền, vẻ mặt kính phục: "Xin Thái tử nói rõ phải tìm ba loại người nào? Thuộc hạ nguyện nhảy vào núi lửa biển đao, vạn lần chết không từ!"
Tiêu Hàn không trả lời ngay, chỉ dùng ngón trỏ phải viết sáu chữ lên mặt bàn. Thấy sáu chữ đó, mắt Hàn phó tướng bỗng trợn to như chuông đồng. Sau nửa khắc lặng đi, lúc này Hàn phó tướng mới kinh ngạc nói: "Thuộc hạ vô dụng, thực sự không hiểu ba loại người này sao có thể...?"
"Ngươi cứ làm theo đúng lệnh, đến lúc đó ngươi sẽ biết! Ngươi nói cho bọn hắn biết chỉ bọn hắn mới có thể khống chế địch, vả lại bản thân sẽ không có chút nguy hiểm nào. Nhớ lấy, ngươi phải bí mật tìm kiếm, số lượng không ít hơn hai vạn, sau khi tập trung bọn hắn..." Tiêu Hàn dùng lòng bàn tay lau sáu chữ trên mặt bàn rồi nói tiếp: "Cho bọn hắn cải trang, sau đó mang đến đại doanh quân ta, tuyệt đối không được để người theo dõi trong bóng tối biết được dung mạo và ngoại hình thật sự của bọn hắn."
"Thuộc hạ lập tức về nước. Lấy uy tín của Thái tử, tin rằng ba loại người này chắc chắn sẽ phối hợp, tình nguyện theo thuộc hạ đến đại doanh để giúp Thái tử đánh bại cường địch." Hàn phó tướng dứt lời, đưa tay lên ngực, khom lưng chào cáo lui với Tiêu Hàn rồi vén cửa lều rời khỏi đó.
Cửa lều phủ xuống, ngăn cách ánh mắt Tiêu Hàn đang nhìn thảo nguyên bên ngoài nhưng không thể ngăn suy nghĩ phức tạp tung bay về phương trời xa xôi của hắn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, tuy hai ngươi có bản lĩnh hô mưa gọi gió, nhưng ba loại người này là khắc tinh của các ngươi, khiến khác ngươi không thể phát huy bản lĩnh đó. Cho nên, trận đấu trí đấu mưu giữa riêng ta và các ngươi, ai thua ai thắng... chưa thể đoán được đâu!