Đại Đường Song Long Truyện

Chương 481 : Mỹ nhân như ngọc

Ngày đăng: 13:18 19/04/20


Tại các đô thị lớn như Trường An hay Lạc Dương, sự biến đổi thời tiết theo mùa rất chậm chạp. Nhưng tại Thống Vạn Thành, do gần với thảo nguyên, bất cứ biến hóa khí hậu nào của tự nhiên đều được phản ánh rất rõ nét. Bọn họ có cảm giác như đang lênh đênh trên một con thuyền nhỏ giữa biển lá xanh cuồn cuộn, lái thuyền mà cảm nhận xuân ý tràn đầy khắp nơi.



Dưới ánh sáng xán lạn của mùa xuân trong buổi bình minh đó, Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cả đêm chưa ngủ đang uể oải ngồi tại chỗ cũ tối qua. Cả bọn đang thưởng thức một mâm bồ đào sáng bóng như trân châu do người nhà Thành Chân đưa cho, nhìn ngựa xe đi lại không ngớt trước mặt.



Tin tức Hắc Thủy Tam Sát bị giết lan nhanh như bệnh dịch. Đặc biệt việc này lại liên quan đến Bạt Phong Hàn, cao thủ duy nhất ở Tái Ngoại dám chính diện khiêu chiến với Tất Huyền, nhất thời khiến cả Thống Vạn thành chấn động.



Điều này được phản ánh rất rõ qua thái độ và cử chỉ của những người đang đi lại trên đường. Bọn Khấu Trọng cứ phải cười nhẹ đáp lại những lời chào hỏi và kính lễ của họ, hết đợt này đến đợt khác.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từ hai tên Hán cẩu đã trở thành những đại anh hùng người Hán vì dân trừ hại.



Bạt Phong Hàn cầm một trái bồ đào ném lên cao, ung dung dùng miệng hứng lấy rồi vừa nhai vừa nói:



- Rất nhanh thôi sẽ có người đưa con gái đến.



Khấu Trọng kêu lên thất thanh:



- Cái gì?



Chút nữa thì gã phun cả bồ đào đang ăn ngon lành ra ngoài.



Bạt Phong Hàn cười lớn:



- Có lẽ ngươi không biết rằng trên đại thảo nguyên này, nữ nhân là tài sản trân quý nhất, tiếp đó mới là thượng đẳng chiến mã hạng nhất. Vì vậy, trong luật của người Đột Quyết, làm người ta bị tàn phế cả đời sẽ phải đem con gái ra đền, nếu không có con gái thì mới được dùng tới tiền của.



Từ Tử Lăng nhíu mày thắc mắc:



- Sao huynh lại nói rất nhanh sẽ có người mang con gái đến?



Bạt Phong Hàn nhún vai tự nhiên đáp:



- Bọn họ!



Khấu Trọng gãi đầu hỏi:



- Bọn họ? Bà nội ngươi! Bọn họ là ai hả?



Bạt Phong Hàn trả lời:



- Tất nhiên là bọn muốn nhờ ta đi giết người rồi. Việc mà người khác bó tay, “Kiếm Bá” Bạt Phong Hàn này tất có thể làm được.



Hai gã kia nghe hắn nói như vậy tức thì ôm bụng cười lớn.



Bạt Phong Hàn cười khổ:



- Ngoài cái danh “Kiếm Bá”, tiểu đệ còn bị người ta gán cho hơn mười danh hiệu khác nữa. Nói ra khẳng định hai ngươi sẽ cười cho đến chết luôn, nếu vậy thì quả là đã giúp cho Thạch Chi Hiên một việc lớn.



Khấu Trọng nói mà vẫn còn chưa hết sợ:



- Cái lão Thạch Chi Hiên chết tiệt đó thật lợi hại, tối qua cứ như là một cơn ác mộng vậy.



Bạt Phong Hàn gật đầu:



- So với lão, Khúc Ngạo giống như một đứa bé mới tập đi. Chỉ sợ thiên hạ tam đại tông sư liên thủ cũng chẳng có cách nào phá được Bất Tử Ấn để giết lão.



Từ Tử Lăng mỉm cười hỏi:



- Phong Hàn huynh ngoài ra còn có danh hiệu gì khác nữa? Tiểu đệ thật khó mà kìm được tò mò.



Bạt Phong Hàn vừa đáp lễ với một đám thanh niên cưỡi ngựa trên đường. Đây là lần thứ ba đám thanh niên này tới chào họ. Hắn đáp:



- Một cái nghe khác được là “Tiểu tông sư”.



Khấu Trọng vỗ đùi bình luận:



- Tiểu tông sư Bạt Phong Hàn, cái biệt hiệu này đúng là diễn tả được vẻ cau có của huynh. Kiếm Bá thì quá sáo rỗng và không được mới mẻ lắm. Suy cho cùng ba chữ Bạt Phong Hàn là rực rỡ nhất, cần gì phải thêm danh xưng làm gì chứ?



Từ Tử Lăng bỗng nói với vẻ khẩn trương:



- Phong Hàn huynh quả là có kinh nghiệm, không ngờ có người mang con gái tới thật.



Hai người kia vội nhìn theo mục quang của Từ Tử Lăng tới đoạn đường phía Bắc. Hai đôi mắt lập tức sáng rỡ lên.



Một mỹ nhân với vẻ diễm lệ có thể sánh với mặt trời vừa lên đang thong thả cưỡi ngựa lại gần. Có được nàng, tựa như được sở hữu toàn bộ xuân quang của đại thảo nguyên. Tất cả mọi người trên phố đều mở to mắt, lần đầu tiên không chú ý tới ba vị đại anh hùng kia nữa.




Ba người ngơ ngác nhìn về phía Thành Chân. Lão như già đi hàng chục tuổi, kinh hoàng lẩm bẩm:



- Cuối cùng đã đến rồi.



Từ Tử Lăng hỏi:



- Ai đến vậy?



Thành Chân đáp:



- Kim Lang quân đang tiến về Thống Vạn, nhanh nhất là nửa đêm nay sẽ tới. Bây giờ gia đình ta phải lập tức chạy trốn lên vùng núi cao, hy vọng bọn chúng không truy đuổi theo.



Ba người nghe vậy lạnh cả tóc gáy. Rõ ràng Hiệt Lợi quyết truy đuổi bọn họ đến cùng không tha, bất giác nghĩ đến khả năng do đám thương nhân Đại Thực tiết lộ tin tức.



Bạt Phong Hàn níu tay áo Thành Chân đang muốn chạy vào trong nhà thu dọn đồ đạc lại hỏi:



- Cần bao nhiêu ngày?



Thành Chân cười khổ:



- Bọn ta già trẻ gắng sức đi nhanh nhất cũng phải mất hai ngày.



Bạt Phong Hàn buông tay áo lão nhân lúc nào cũng sợ trở thành nô lệ của người Đột Quyết này ra.



Thành Chân nói:



- Mau mau rời khỏi đây đi! Ài! Ta thật muốn được như các ngươi.



Nói rồi lão vội vã quay trở vào nhà.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Mọi người vì ba gã mà phải bỏ nhà bỏ cửa chạy lên núi lánh nạn, bọn gã sao có thể an lòng.



Khấu Trọng chợt nói:



- Hay là chúng ta hộ tống họ đến đó?



Bạt Phong Hàn lắc đầu đáp:



- Làm vậy thì kết cục duy nhất là tất cả mọi người ôm nhau mà chết thôi. Nếu Hiệt Lợi vẫn mang theo cả nghìn thân vệ, chính diện giao phong bọn ta bại là cái chắc. Nếu không có biện pháp đánh lạc hướng hắn, chi bằng chúng ta ở lại thủ thành.



Từ Tử Lăng gật đầu:



- Vậy theo đó mà làm đi. Việc này do chúng ta mà ra, chúng ta cũng nên tự giải quyết.



”Boong! Boong!”



Tiếng chuông vang vọng cất lên càng làm cho tình thế khẩn trương trước cơn bão tố thêm phần cấp bách.



Bạt Phong Hàn đứng dậy nói:



- Ta sẽ tóm lấy một tên Hắc Thuỷ binh để hỏi rõ ràng tình hình của Hiệt Lợi. Hai ngươi phụ trách việc vơ vét tên. May mà chúng ta còn có hai cây cung tốt, nếu không kể cả tư cách liều mạng cũng chẳng có.



Bỗng nhiên trên đường tràn ngập xe ngựa chạy trốn, phần lớn là đi về phía Bắc môn. Ba người nhìn cảnh đó mà thấy lòng mình thắt lại.



Khấu Trọng đập tay vào mặt bàn đến “Bình!” một tiếng tức giận nói:



- Mẹ nó chứ, Khấu Trọng ta phải dạy cho Hiệt Lợi biết thế nào là không có đường trốn, đến thì dễ mà đi thì khó.



Từ Tử Lăng làu bàu:



- Không cần phải huyênh hoang như vậy. Bọn ta muốn bảo mệnh đã phải cầu trời ban phúc rồi, ngươi lại còn ở đó mà mơ mộng.



Bạt Phong Hàn cười ha hả nói:



- Ta đã nói từ trước là đi cùng với hai ngươi sẽ rất thú vị, muôn màu muôn vẻ. Bất hạnh thay câu nói đó lại ứng nghiệm sớm rồi. Chỉ cần để người Thống Vạn không bị bắt làm nô lệ, chết cũng là cái quái gì chứ.



Hai gã kia liền lớn tiếng hưởng ứng.



Cả bọn đã đồng lòng quyết một trận tử chiến!



(