Đại Đường Song Long Truyện

Chương 527 : Thiên trúc cuồng tăng

Ngày đăng: 13:18 19/04/20


Khấu Trọng thấy Phó Quân Tường, Hàn Triều An và Kim Chính Tông đang tiến lại vội liếc nhìn một cái, rồi lập tức quay sang nói với Khả Đạt Chí đang mặt mày hầm hầm:



- Bọn ta có thể đi qua chỗ khác rồi hãy nói chuyện cho rõ ràng hơn không?



Khả Đạt Chí cười lạnh:



- Còn có gì hay mà nói chứ? Muốn nói rõ trắng đen gì thì cứ nói ở đây đi.



Khấu Trọng đột nhiên nổi giận:



- Nói ở đây? Ngươi phải chăng muốn ta đem hết mọi chuyện nói huỵch toẹt ra, mọi người vỗ tay một cái là trở mặt.



Khả Đạt Chí cũng đã động nộ, hắn nói:



- Muốn mọi người trở mặt là ngươi, không phải ta! Ta nghĩ ngươi nên biết là hai bên đã không còn gì để nói nữa rồi.



Phó Quân Tường được người của Ty Lễ tân dẫn đường đang bước qua ngưỡng cửa để vào sảnh, lập tức cảm thấy không khí căng thẳng trong nội sảnh, lại thấy Khấu Trọng và Khả Đạt Chí đang gườm gườm nhìn nhau. Nàng cũng giống như bọn người Tông Tương Hoa, đối với hai gã thủy hỏa bất dung, một lời cũng không hợp, lúc nào cũng phát sinh xung đột. Đang lúc chưa biết làm thế nào cho tốt thì Hàn Triều An từ phía sau đã bước lên ghé sát vào tai nàng nói vài câu, Phó Quân Tường khẽ gật đầu, sau đó cùng Kim Chính Tông và Hàn Triều An với tư thái tọa sơn quan hổ đấu bước qua một bên.



Từ Tử Lăng thấy tình huống như vậy, sợ hai người sẽ thật sự cãi nhau to nên mới nhẹ giọng đề xuất:



- Có khách tới kìa! Chúng ta tìm một cơ hội khác mới nói có được không?



Khả Đạt Chí cương quyết lắc đầu:



- Không! Bây giờ tới phiên ta muốn đem hết sự tình nói cho rõ ràng.



Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng một cái lộ rõ vẻ mặt như muốn nói “Ngươi đã nghe rõ rồi đó!“, gã quay sang Phó Quân Tường cúi người chào:



- Xin thứ cho tiểu tử vô lễ. Đợi ta cùng vị nhân huynh này tính toán xong nợ cũ sẽ đến thỉnh tội với ba vị.



Đoạn quay sang Khả Đạt Chí hỏi:



- Khả huynh phải chăng muốn ta nói thẳng, có câu nào nói hết câu đó?



Từ Tử Lăng trong lòng than thầm, biết tên hảo huynh đệ của mình vì tức giận mà mất hết lý trí, bất chấp tất cả không để ý gì đến hậu quả nữa. Sở dĩ Khấu Trọng và Khả Đạt Chí cùng phẫn khích như vậy là vì hai bên đều từng coi đối phương là chiến hữu, vừa tín nhiệm vừa có hảo cảm. Chính vì quan hệ địch hữu vi diệu như thế nên mới thật sự nổi giận cùng muốn giao tranh.



Khả Đạt Chí lạnh lùng đáp:



- Tiểu đệ xin rửa tai cung kính lắng nghe.



Nhóm người của Thượng Tú Phương ở bình đài ven hồ cũng bắt đầu ngừng nói chuyện, tập trung chú ý vào nội sảnh. Cặp chân mày tú lệ của vị mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt này chau lại tỏ vẻ không đồng tình. Xét về thời gian hay địa điểm thì chuyện hai người phát sinh xung đột lúc này quả là không hợp nghi lễ.



Song mục Khấu Trọng lóe lên một luồng tinh mang, gã gật đầu nói:



- Hảo! Lão ca ngươi trước tiên trả lời ta một vấn đề, chính là trên thế gian này vì sao có nhiều người bị gạt đến vậy?



Chỉ nhìn thần tình của bọn người Phó Quân Tường thì cũng biết họ tuy lắng nghe nhưng cũng chẳng hiểu gì, không nghĩ ra được vì sao hai kẻ vốn từ lâu đối địch lại vì một vấn đề như vậy mà lằng nhằng dây dưa.



Gương mặt Khả Đạt Chí đanh lại, chầm chậm nói:



- Ngươi tưởng ta là đứa con nít ba tuổi không biết gì à? Gian kế của ngươi muốn nói vòng vo để mắng người ta đã sớm biết. Bị người gạt nhiều nhất là những kẻ ngu ngốc đáng thương hại, thế nhưng vu cáo người khác mới là kẻ tiểu nhân ty tiện cùng cực.



Khấu Trọng không nhịn được bật cười, giơ ngón tay cái lên nói:



- Khả huynh quả nhiên không phải hạng người dễ bị gạt. Theo đạo lý đó mà nói, chỉ có người được huynh tín nhiệm mới gạt được lão ca huynh. Thật ra bọn ta cũng từng tin tưởng người khác, kết quả là ôm hận cả đời nên mới không muốn Khả huynh lặp lại sai lầm này.



Bọn họ nói mấy câu này đều cố ý nói nhỏ lại nhằm tránh bọn người phía Thượng Tú Phương nghe được.



Trừ Từ Tử Lăng, mọi người ở đó đều nghe mà cảm thấy đầu óc mù mờ, không hiểu hai người tranh cãi chuyện gì.



Từ Tử Lăng lại cảm thấy yên tâm, biết Khấu Trọng đã hồi phục lý trí, vì thế nên gã mới đột nhiên có thần sắc bình tĩnh ung dung như vậy.



Khả Đạt Chí không động lòng chút nào, song mục hung quang đại thịnh, thần tình trở nên lãnh khốc, trầm giọng nói:


Khấu Trọng quả quyết:



- Nể mặt lão ca ngươi, bọn ta tha cho Đỗ Hưng cũng không phải là chuyện khó, vấn đề là hiện tại chiếm được thượng phong là bọn họ, không phải chúng ta. Huynh so với bọn ta lại càng hiểu rõ Đỗ Hưng đó lợi hại thế nào, chỉ sơ sót một chút là ta và Lăng thiếu gia đều phải yểu mạng. Vậy thì sao ta có tư cách nói chuyện tha cho ai chứ.



Khả Đạt Chí nói:



- Ngươi tín nhiệm ta sao?



Khấu Trọng không hề do dự gật đầu:



- Tuyệt đối.



Song mục Khả Đạt Chí sáng lên, gật đầu nói:



- Hảo! Ta Khả Đạt Chí lấy danh dự ra bảo đảm tuyệt không cô phụ sự tin tưởng của Khấu huynh. Đêm nay ứng biến thế nào, xin Khấu huynh phân phó.



Khấu Trọng cảm động trong lòng. Lúc trước tại Trường An, Khả Đạt Chí cho gã ấn tượng cường hoành bá đạo, thế nhưng lần này chỉ mới kinh qua tiếp xúc mấy ngày gã nhìn ra sự đa tình trọng nghĩa của hắn.



Gã trầm ngâm nói:



- Bọn ta đối với địch nhân có nhận định thế này, Hàn Triều An, Thâm Mạt Hoàn và Hô Diên Kim là cùng một bọn, Đỗ đại ca của huynh và Hứa Khai Sơn là một nhóm khác. Hai nhóm này không có liên hệ gì, chỉ là có cùng một mục đích chính là nhân lúc ta và Lăng thiếu gia hai người bị thương chưa hồi phục mà giết đi. Vừa rồi Liệt Hà cố ý đi cùng bọn ta nhập cung chính là muốn việc thích sát chỉ có thể xảy ra sau khi bọn ta rời cung. Còn Đỗ đại ca của ngươi đối với hành động của bọn ta rõ như lòng bàn tay thì lại càng dễ dàng thủ lợi bên trong.



Khả Đạt Chí sắc mặt như đang bị định tội, nói:



- Ta thật hy vọng ngươi lầm lẫn. Nếu như ngươi đoán đúng thì Đỗ đại ca sẽ dụ bọn ngươi đến sào huyệt của Thâm Mạt Hoàn, trước đó Đỗ đại ca và Hứa Khai Sơn đã đặt sẵn cái bẫy để giết người rồi. Ài! Ta thật sợ phải đối mặt với khả năng này, vì ta rất sợ tự mình không khống chế được sẽ xuống tay lấy mạng của Đỗ đại ca. Điều ta hận nhất chính là bị bằng hữu lừa gạt bán rẻ.



Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:



- Không phải huynh vừa mới bảo ta tha cho hắn một lần sao?



Khả Đạt Chí ủ rũ nói:



- Ta đâu ngờ sự thật lại phơi bày nhanh như vậy, còn tưởng mất ít nhất nửa năm một năm, hoặc giả vĩnh viễn không tìm hiểu được chân tướng.



Khấu Trọng đồng tình nói:



- Để ta suy nghĩ một chút, nói không chừng có thể tìm ra một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Hắc! Nếu sát tử thành công Thâm Mạt Hoàn thì có thể tạm thời tránh giao phong chính diện với lão Đỗ.



Song mục Khả Đạt Chí lóe lên như điện quang, hồi phục thần thái ung dung tự tin ngày thường của y, lạnh lùng buông tiếng:



- Phương pháp chỉ có một. Bọn ta hãy định ra biện pháp liên lạc. Nếu Thâm Mạt Hoàn quả thật dùng Phi Vân Cung để ra tay, ta bảo đảm hắn sẽ không nhìn thấy mặt trời mọc sáng ngày mai.



Khấu Trọng thoải mái cười một tràng nói:



- Hợp tác với tên tiểu tử nhà ngươi thật khiến người ta tiết kiệm được không ít khí lực. Bọn ta thêm được một người giúp đỡ, người này xưng là “Điệp công tử“ Âm Hiển Hạc, kiếm thủ xuất quần bạt tụy đến từ miền Đông Bắc Trung Thổ. Như vậy so với Đỗ đại ca của ngươi cùng Hứa Khai Sơn thực lực cũng tương đương rồi.



Khả Đạt Chí ngạc nhiên nói:



- Không biết ta đã nghe được quái danh này ở đâu rồi?



Khấu Trọng giúp y một tay nói:



- Có phải nghe ở chỗ Đỗ Hưng không?



Khả Đạt Chí lắc đầu, sau đó song mục lại xạ ra thần sắc kỳ quái nói:



- Nhớ ra rồi! Tông Tương Hoa từng đề cập cái tên này với Tú Phương tiểu thư.



Khấu Trọng không nhịn được quay đầu nhìn vào trong đại sảnh đèn đuốc sáng choang, mục quang rơi vào bóng lưng ưu mỹ thon dài khỏe khoắn của Tông Tương Hoa, trong đầu dường như hiện ra hình ảnh cô ngạo bất quần của kiếm khách Âm Hiển Hạc.



Gã Điệp công tử này và Tông Tương Hoa rốt cuộc có quan hệ gì?



(