Đại Đường Song Long Truyện

Chương 654 : Cùng đồ Mạt lộ

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Ngay trong đêm đó, Khấu Trọng động viên quân đội, nhân lúc trận cước quân Đường chưa ổn định và đại quân chủ lực chưa tới, gã đích thân dẫn ba ngàn kỵ binh đột tập cánh bộ đội tiên phong của Lý Thế Tích. Gã sử dụng chiến thuật dã chiến của người Đột Quyết, đến như gió, tấn công địch từ bốn phương tám hướng. Quân Đường ứng chiến một cách hoảng hốt, sau khi chịu thương vong nặng nề buộc phải rút lui.



Cùng lúc đó, Trần Lão Mưu và hai trăm lính công binh bí mật đi Lạc Dương, Trần Trường Lâm xuất quân hộ tống.



Sáng sớm hôm sau, đại quân chủ lực của Lý Thế Tích theo hai đường thuỷ bộ bắt đầu đến. Khấu Trọng dẫn toàn quân đón đánh, chia quân thành hai đường thuỷ, bộ, chính diện giao phong với quân Lý Thế Tích. Hai bên đánh nhau cả ngày, đều có thương vong. Khi hai bên còn đang giằng co thì cánh quân năm ngàn kỵ binh của Bạch Văn Nguyên từ Đông Hải tới tham gia vào chiến trường. Lý Thế Tích cuối cùng phải rút về một ngọn núi cách Trần Lưu hai chục dặm để chấn chỉnh lại thế trận. Khấu Trọng cũng không còn lực để thừa thế truy kích, gã đành thu binh về thành. Mối nguy cơ của Trần Lưu tạm thời được giải toả.



o0o



Sau cuộc chiến, khi Khấu Trọng và thủ hạ đang kiểm kê lại tình hình cũng là lúc Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng lại dẫn kỵ binh từ cổng Trường Hạ môn xuất kích, đánh úp toán Đường quân định xây dựng lại doanh trại trên đồi cao.



Lần này, tuy quân Lý Nguyên Cát đã có chuẩn bị cẩn thận, nhưng thực ra hành động lần này chỉ mang tính chất thăm dò để xem phản ứng của quân thủ thành. Đây là thời điểm vừa mới bại trận, sỹ khí quân Đường xuống thấp, vì vậy dù quân lực của bên vây thành hơn gấp bội quân thủ thành nhưng do sợ lại mất thêm doanh trại khác nên sau khi giằng co chừng nửa canh giờ với kỵ binh của Bạt, Từ, Lý Nguyên Cát lệnh cho quân rút lui.



Bạt, Từ không dám truy kích vì sợ bị hai trại tả hữu xuất binh tấn công, do đó không thể mở rộng thành quả thắng lợi. Thật ra, họ cũng không muốn truy kích mà mục đích là tiếp nhận Trần Lão Mưu và hai trăm lính công binh do Trần Trường Lâm hộ tống vừa mới đến. Đám Trần Lão Mưu vào thành xong, Trần Trường Lâm hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức trở về Trần Lưu.



Sau khi vào thành, Dương Công Khanh, Ma Thường, Trần Lão Mưu, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng bí mật họp trong một căn cứ ở phía nam thành. Hai trăm lính công binh được người khác an bài ổn thoả chỗ ăn ở.



Mọi người ngồi quây quần quanh bàn. Sau khi nghe xong kế đào địa đạo của Trần Lão Mưu, Dương Công Khanh nhíu mày:



- Việc này có nên thông báo cho Vương Thế Sung không?



Trần Lão Mưu đáp:



- Vạn lần không nên làm thế. địa đạo chỉ là đường thoát cho chúng ta vào lúc nguy cấp mà thôi. Con người Vương Thế Sung phản phúc đa nghi, nếu để lão biết chúng ta có đường lùi thì hậu quả thật khó lường.



Bạt Phong Hàn gật đầu:



- Việc này không những không được để phía Vương Thế Sung biết, mà cũng phải giấu cả quân sỹ bên mình nữa để khỏi ảnh hưởng đến lòng quân, và không cho họ đoán được chúng ta không hy vọng vào Đậu Kiến Đức.



Ma Thường trầm giọng:



- Vương Thế Sung xây dựng nhiều giếng nghe lén trong thành. Âm thanh tạo ra do chúng ta đào địa đạo chắc không giấu được lão.



Địa đạo chiến cũng là một trong những cách đánh thành, vừa có thể phá huỷ được tường thành, lại có thể cho quân theo đó vào thành đột kích đánh úp. Cách đối phó của quân thủ thành là đào những giếng khô ở những vị trí quan trọng trong thành, bố trí những thiết bị nghe tiếng động trong lòng đất để giám sát động tĩnh trong lòng đất. Năm trước, khi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tiến vào Dương Công Bảo Khố, bị Lý Nguyên Cát dùng phương pháp nghe tiếng dưới lòng đất này phát hiện hành tung, chút nữa thì thất bại.



Từ Tử Lăng nói:



- Hiện giờ, mặt nam thành này nằm dưới quyền khống chế của chúng ta, do đó chúng ta có thể tiếp quản công tác nghe tiếng động trong lòng đất. Như vậy thì sẽ không lo Vương Thế Sung phát giác được nữa.



Ma Thường gật đầu:



- Tình thế chúng ta còn mạnh hơn Vương Thế Sung. Nếu Dương công muốn như thế thì Vương Thế Sung chỉ còn cách nhượng bộ. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi việc lão nảy sinh nghi ngờ.



Bạt Phong Hàn tham gia:



- Tuy mặt nam thành là nơi duy nhất có thể đào địa đạo, nhưng cần tiến hành cẩn thận vì nếu chúng ta có thể nghe tiếng động trong lòng đất thì địch nhân cũng dùng cách đó giám thị chúng ta.



Dương Công Khanh gật đầu:



- Trong cuộc chiến Quan Độ thời Tam Quốc, Viện Thiệu đào địa đạo định đánh úp Tào Tháo, bị Tào Tháo phát hiện, dùng chính đường địa đạo đó để vào thành phản kích.



Trần Lão Mưu vui vẻ nói:



- Xin các vị yên tâm. Phương pháp đào địa đạo của ta là do Lỗ Diệu Tử truyền lại, ông ấy thiết kế những dụng cụ đào hầm theo cách vừa khoan vừa lấy đất, có thể khiến người theo dõi dù chỉ cách ba trượng cũng không phát hiện được. Dương Công Bảo Khố đã được đào bằng biện pháp đó.



Mọi người vô cùng vui mừng, bèn thương lượng thoả đáng mọi chi tiết. Do mặt nam thành nằm hoàn toàn dưới quyền khống chế của Thiếu Soái quân nên việc xử lý đất đào ra hoàn toàn không thành vấn đề.



Cuối cùng, Dương Công Khanh hỏi:



- Trần công dự kiến khi nào thì hoàn thành địa đạo?
Tiếng Bạt Dã Cương bên ngoài vang lên:



- Bạt Dã Cương, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện Tài cầu kiến Thiếu Soái có việc gấp cần thương lượng.



Khấu Trọng cười rộ:



- Mời ba bị đại tướng quân vào.



Mọi người cảm thấy bất ngờ, đứng lên đón bọn họ.



Thần sắc ba người Bạt Dã Cương, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện Tài nặng nề, theo cửa ngách vào phòng. Sau khi ngồi xuống, Bạt Dã Cương lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng:



- Vương Thế Sung khí số đã hết, nay lão như chim trong lồng. Ba người chúng tôi sau khi thương nghị đã quyết định đầu về với Thiếu Soái.



Đơn Hùng Tín tiếp lời:



- Chúng tôi không phải là người không biết tín nghĩa. Chỉ vì Vương Thế Sung chỉ dùng người nhà, khó thành nghiệp lớn. Lão lại không nghe lời trung ngôn của Thiếu Soái nên mới có kết quả ngày nay.



Quách Thiện Tài cũng biểu hiện thái độ:



- Thật ra là chúng tôi đại biểu cho những tướng lĩnh xuất thân từ các tỉnh khác ở đây, mong Thiếu Soái thay thế Vương Thế Sung chỉ huy thì Lạc Dương mới có hy vọng.



Bọn Khấu Trọng nghe xong ngơ ngác nhìn nhau. Đơn Hùng Tín phản Vương Thế Sung thì không có gì kỳ lạ vì y là tướng của Lý Mật đầu hàng Vương Thế Sung, quan hệ với Vương Thế Sung không sâu sắc. Nhưng Bạt Dã Cương và Quách Thiện Tài đã theo Vương Thế Sung nhiều năm, luôn trung thành với Vương Thế Sung. Như vậy có thể thấy Vương Thế Sung đã rơi vào cảnh chúng bạn rời xa rồi.



Khấu Trọng cười rộ:



- Các vị coi trọng Khấu Trọng ta đến thế làm ta thấy cũng thấy bối rối. Nhưng giờ ta tự thân khó giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp cảnh thuyền lật người chết. Các vị theo ta, chỉ sợ không có được những tháng ngày tốt đẹp đâu.



Dương Công Khanh hỏi:



- Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì mà khiến ba vị đột nhiên bất mãn Vương Thế Sung đến thế?



Bạt Dã Cương lạnh lùng nói:



- Từ khi lão bức Thiếu Soái phải bỏ đi ở Từ Giản, chúng tôi đã vô cùng bất mãn cách làm của Vương Thế Sung rồi. Tối qua, Lý Nguyên Cát dùng tên bắn thư vào trong thành. Dù chúng tôi không hiểu trong thư nói gì, nhưng chỉ thấy việc Vương Thế Sung không đề cập tới chuyện này trước mặt Thiếu Soái thì dường như lão có lòng khác. Thiếu Soái đã không màng sinh tử mang lương thảo đến Lạc Dương, lại nghĩa thấu trời xanh ở lại cùng với chúng tôi thủ thành, trong quân từ trên xuống dưới không ai là không cảm kích. Vì vậy càng thêm chán ghét hành vi của Vương Thế Sung.



Mọi người giật mình. Thư của Lý Nguyên Cát gửi vào khẳng định là khuyên Vương Thế Sung mở cửa thành đầu hàng, tiện thể bán đứng Khấu Trọng.



Đơn Hùng Tín phẫn nộ tiếp:



- Chúng tôi vào sinh ra tử thay cho lão, Vương Thế Sung lại chỉ nghĩ cho riêng mình. Đương nhiên rồi! lão có Đổng Thục Ni nói tốt cho lão trước mặt Lý Uyên nên dù không được như ý nhưng có thể giữ được mạng, nói không chừng Lý Uyên còn phong cho lão một chức quan gì đó để lão sống phong lưu nốt quãng đời còn lại. Còn chúng tôi thì tất chết không sai.



Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:



- Tại sao đại tướng quân lại có suy nghĩ đó? Chẳng phải Lý Thế Dân luôn đối đãi rất tốt với những tướng đầu hàng sao?



Quách Thiện Tài than:



- Theo như tin tức từ Trường An truyền đến thì lần này Lý Nguyên Cát đến là tuân theo mật dụ của Lý Uyên. Nếu Lạc Dương bị phá, trừ gia tộc Vương Thế Sung còn tất cả tướng lĩnh khác sẽ xử tử hết để cảnh cáo thiên hạ.



Rầm!



Khấu Trọng tức giận vỗ mạnh tay lên mặt bàn, hai mắt quắc lên, gã trầm giọng:



- Nếu Vương Thế Sung muốn bán đứng Khấu Trọng ta thì chỉ sợ lão phải đợi kiếp sau mới có cơ hội. Từ lúc này trở đi, chúng ta là huynh đệ, nếu có chết cũng phải chết như một nam tử hán. Tuy nhiên hiện giờ vẫn chưa đến lúc phế truất Vương Thế Sung, trừ khi lão dám mở cửa thành rước địch vào. Chúng ta thảo luận cho thật kỹ, ngấm ngầm giám thị động tĩnh các thuộc hạ của Vương Thế Sung. Nếu lão bất nhân thì ta buộc phải bất nghĩa. Còn không thì ta vẫn giữ đúng lời hứa, giúp lão thủ Lạc Dương cho đến thời khắc cuối cùng.



(