Đại Đường Song Long Truyện

Chương 735 : Tương thác tựu thác

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Khấu Trọng ra hiệu “chậm lại” cho Từ Tử Lăng đang muốn xuống tầng dưới, rồi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới, thấp giọng nói:



- Hơi không ổn!



Từ Tử Lăng đi tới bên kia cửa sổ, chợt thấy lưng Khấu Trọng có một cái túi vải to, trong đó phồng căng lên như đựng đầy những vật gì đó, lấy làm lạ hỏi:



- Ngươi giống như không phải vào cung, mà là đi xa một chuyến.



Khấu Trọng trở tay vỗ vỗ vào cái túi đeo trên lưng, vui vẻ nói:



- Lăng thiếu gia không biết rồi, túi bảo bối này là do Tống nhị ca tự tay giao cho ta trước khi đi, nói cái gì “đêm dài lắm mộng”, bảo là đêm nay cho chúng ta nổ phát pháo đầu. Ngươi hiểu chứ?



Từ Tử Lăng chấn động nói:



- Tống nhị ca không đùa đó chứ? Bộ muốn đốt pháo hoa trong đêm nay sao?



Khấu Trọng nói:



- Ta càng ngày càng tin vào đạo lý “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, tìm được kho báu lý nào về tay không. Đêm nay chúng ta làm con bà nó lớn một trận đi, chẳng may không thành công cũng không đến nỗi chẳng thành nhân, cùng lắm là đêm khuya cuốn gói bỏ chạy. Hì hì! Ta chỉ đùa thôi, nhớ là nếu bị phát hiện, chúng ta theo tường thành đào tẩu, rồi lại theo đường ngầm trở vào thành.



Từ Tử Lăng thầm nghĩ Tống Sư Đạo đã quyết định sáng suốt. Cái câu hai nghĩa “nổ quả pháo đầu tiên” cũng đã nói rõ tình thế trước mắt. Gã thì thầm hỏi:



- Ít nói nhảm đi, có cái gì không ổn thế?



Khấu Trọng nói:



- Lần trước ta đến, gần mười con chó dữ có cảm giác nhạy bén chẳng kém gì ngươi chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện, bây giờ lại mất tiêu. Ngươi nói tình hình trước mắt có phải không ổn không?



Từ Tử Lăng không so đo với mấy câu đùa cợt của gã, nói:



- Chi bằng chúng ta hãy dùng chiêu ném đá dò đường?



Khấu Trọng nói:



- Có người tới rồi. Không xong!



Duẫn Tổ Văn xuất hiện dưới mắt hai người, đang cất bước về phía căn lầu. Cùng lúc đó, họ nghe thấy có tiếng mở cửa từ địa đạo vang lên.



Hai người đưa mắt nhìn nhau, tóc gáy dựng cả lên. Sao lại trùng hợp như thế? Nhất thời tiến thối lưỡng nan, đành phải dĩ bất biến ứng vạn biến.



Họ ngồi xổm xuống, sợ bị Duẫn Tổ Văn phát giác ra có gì khác thường, hai tai căng lên, toàn bộ tinh thần lưu ý vào động tĩnh ở tầng dưới.



Thanh âm Duẫn Tổ Văn quỳ xuống vang lên, tiếp theo là tiếng Lý Uyên cười nói:



- Bình thân! Đêm nay ta tạm không mang thân phận hoàng đế, miễn đi tất cả qui tắc lễ nghi. Nếu không làm sao có thể tận hứng được chứ?



Thanh âm Vũ Văn Thương hỏi:



- Ngươi có an bài gì hay ho không?



Tiếng đóng cửa địa đạo từ dưới lầu truyền lên.



Duẫn Tổ Văn nịnh nọt:



- Đêm nay chúng ta mời được Thanh cô nương ở Thượng Lâm Uyển tới biểu diễn ca múa, đảm bảo hoàng thượng có được một màn mới.



Lý Uyên hỏi:



- So với Kỷ Thiến thì như thế nào?



Duẫn Tổ Văn cung kính đáp:



- Thanh cô nương sắc nghệ tuyệt không dưới Kỷ Thiến, lại vừa tới Trường An, khẳng định hoàng thượng chưa thấy. Cô này cũng giống như Kỷ Thiến bán nghệ không bán thân, việc có thành được không thì phải xem thủ đoạn của hoàng thượng! Hắc!



Lý Uyên vui vẻ cười dài, tỏ ra rất khoái trá về cái thú “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, cười nói:



- Trẫm hơi sốt ruột không muốn đợi nữa!



Nghe tiếng chân ba người đi xa, hai gã nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.




Khấu Trọng vận toàn thân công lực, phát động đẩy tường.



Vách tường theo cánh tay di động từng chút một ra phía ngoài, sau tường truyền đến tiếng vật thể ma sát với mặt đất, tiếng kin kít kinh tâm động phách. Nhưng họ không có chựa chọn nào khác, đành phải mạo hiểm đánh cuộc.



Bức tường động lộ ra kẽ hở đủ cho người đi qua, Khấu Trọng nghiêng người thò đầu qua nhìn quanh, kêu lên:



- Con mẹ nó! Ngươi nghĩ coi bên ngoài là chỗ quỷ quái gì. Nguyên lai là phòng giáp trụ, toàn những tủ đựng, cái ngăn trở bức tường động chính là một cái tủ khổng lồ để đầy giáp trụ quân phục, chẳng trách nặng như vậy. Ta đi dò đường!



Từ Tử Lăng trước hết dời những tủ binh khí vào chỗ cũ, sau đó rón rén đi tới, đẩy mạnh bức tường động, sau đó đẩy những tủ quần áo. Khấu Trọng trở lại bên người gã, hưng phấn nói:



- Lần này phát đạt rồi! Lối đi thông ra bên ngoài chỉ là một cửa gỗ bình thường, không có khóa.



Chưa dứt lời, bỗng có một tiếng kẹt, cửa bỗng mở ra, ánh sáng chiếu vào, cũng may hai người ẩn thân trong một góc khác trong phòng, được gần ba mươi tủ quần áo che chắn, nếu không lập tức chẳng có chỗ nào có thể che dấu được. Nhưng nếu người đó tới gần chỗ họ để lấy đồ vật, vẫn có thể bại lộ hành tung.



Chỉ nghe người đó nói:



- Con bà nó! Ai cũng được đoán số uống rượu, ăn nhậu thoải mái, chúng ta lại phải đi ra phòng thủ cửa thành ăn gió nằm sương.



Tên còn lại cười mắng:



- Nhìn ngươi uống gần như muốn say khướt, đừng có quên cả khẩu lệnh đêm nay đó.



Hai người vừa đi vào vừa cười nói, đi về hướng bọn họ.



Khấu Trọng thu hồi dạ minh châu, vỗ nhẹ vào Từ Tử Lăng, đồng thời phóng người lên một cách vô thanh vô tức, hạ xuống đỉnh tủ quần áo.



Người đi đâu ánh sáng tới đó, sau đó đã tiếng bọn chúng mở tủ quần áo, tên cấm vệ phàn nàn không được uống rượu cười nói:



- Quên mất thì có gì lạ chứ? Hình như là “Thiên hữu Trường An”, đúng không?



Một hồi lâu hai cấm vệ mặc xong giáp trụ rồi bỏ đi, bên trong phòng tối đen trở lại.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhảy xuống đất, cười nói:



- Nhớ kỹ chưa? Chớ có quên đó.



Từ Tử Lăng nói:



- Cấm vệ sở làm sao lại có rượu uống, lại còn ăn nhậu nữa, bây giờ là mấy giờ rồi?



Khấu Trọng vui vẻ nói:



- Cái này gọi là khao thưởng ba quân, thay phiên nhau ăn uống. Huynh đệ, lần này chúng ta thừa dịp ra tay được không? Vô số quân lính viễn chinh được khao thưởng ở Hoàng Thành, chính là thời gian chúng ta trà trộn tốt nhất. Con bà nó, từ Dương Châu tới Trường An, vẫn toàn là giả trang, đây là số mạng sao chứ?



Hai người mau chóng thay trang phục giáp trụ của cấm vệ, mặc quân phục, cứ thế mà giả cam thành quít. Đi tới lối ra đại môn bên ngoài, Khấu Trọng đẩy cửa thò đầu nhìn quanh, rồi lùi về nói:



- Rốt cục trở lại nhân gian rồi! Bên ngoài là một hành lang, xem ra thông cả hai đầu, đi phải hay trái đây?



Từ Tử Lăng đặt tay lên bả vai hắn, vậy đẩy cửa đi ra ngoài, cười nói:



- Đang lúc khẩn yếu du côn còn biết cách làm bộ làm tịch, huống chi chúng ta là cấm vệ quân hàng thật giá đúng, chỉ có điều là làm thuê cho Phúc Vinh gia, sợ con mẹ gì?



Khấu Trọng giật mình kinh ngạc nói:



- Phía trước tựa hồ là đại sảnh Cấm vệ sở.



Vừa nói vừa gỡ cái túi vải xuống để không chọc vào mắt người khác.



Tiếng hò hét đoán số rồi ra tửu lệnh náo loạn như thủy triều dọc theo hành lang truyền tới.



Một lát sau hai người đã đi tới đại sảnh đèn lửa sáng trưng ồn ào náo nhiệt, nhìn thấy trăm đường quân ăn uống vui chơi thoải mái, đoán số đấu tửu, tới mấy chục bàn, so với Lục Phúc và Minh Đường Oa còn hỗn loạn náo nhiệt hơn, không ai có hứng thú liếc mắt xem họ là ai.



Khấu Trọng cười ha ha nói:



- Đêm nay thật là vui!



Rồi vung tay khoác vai Từ Tử Lăng, nghênh ngang ra khỏi Cấm vệ sở.