Đại Thú Tân Nương
Chương 33 : Nàng là của ta!
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Từ Liễu Thanh thấy Dương Mạc Tuyền tiến tới, liền nói với Lăng Viễn Sương: “Thái Hậu, mấy ngày trước Mạc Tuyền bị ngã khiến chân bị thương cho nên mới tới chậm, thỉnh người không lấy làm phiền lòng.”
Lăng Tử hạo nghe xong liền ngẩng đầu, quả nhiên thấy Dương Mạc Tuyền mặc dù đi đường vẫn thong thả chậm rãi nhưng cũng đã không đến nỗi tập tễnh như lúc vừa gặp nữa, nguyên lai là chân bị thương, lại thấy hôm nay nàng đổi thành một bộ đạm sắc thanh sam, gió vờn làn váy, đặc biệt mang một vẻ phong vận thanh tân. Không nghĩ tới nữ nhân mà hắn tránh né như rắn rết lại là một giai nhân khuynh thành như thế, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia hối ý, sau đó lại sinh ra một tia vui sướng âm thầm.
Mà Lăng Tử Nhan gặp được Dương Mạc Tuyền chầm chậm đi tới, chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, vì cái gì mà hôm nay thoạt nhìn tẩu tẩu còn đẹp hơn so với bình thường a? Lại thấy ca ca nhìn nàng không rời mắt, nhất thời tâm sinh mất mát, hận không thể đem nàng giấu đi.
Dương Mạc Tuyền đến gần, trước tiên hướng Lăng Viễn Sương thanh nhã cúi đầu: “Mạc Tuyền tới chậm, thỉnh Thái Hậu thứ tội.”
Lăng Viễn Sương còn chưa nói gì, Vân La đã tiến lên trước, lôi kéo tay nàng, cười nói: “Muội muội, nghe nói ngươi bị thương ở chân, kỳ thật không cần đến đây, ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Dương Mạc Tuyền nhìn nàng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Từ Liễu Thanh lại cười, nói với Lăng Viễn Sương: “Thái Hậu, người có điều không biết, Mạc Tuyền cầm nghệ trác tuyệt, muốn vì người mà đàn một khúc, cho người tản bộ hoa viên thêm chút nhã hứng.”
Lăng Viễn Sương nói: “A? Vậy ai gia thật có phúc, Mạc Tuyền, ngươi đàn một khúc đi.”
Dương Mạc Tuyền đáp ứng: “Vâng, Thái Hậu, vậy Mạc Tuyền đành bêu xấu vậy.” Nói rồi liền phân phó Bế Nguyệt trở về lấy cầm.
Bế Nguyệt đem cầm đến rồi đặt tại ngôi đình nhỏ bên hồ, Dương Mạc Tuyền đi qua ngồi vào chỗ của mình, đầu ngón tay bát lộng cầm huyền, tiếng đàn du dương như nước chảy dịu dàng cất lên.
Giữa mặt hồ lấp lánh, phản chiếu ánh dương quang, Dương Mạc Tuyền một thân thanh y, ngồi một mình trong đình, cúi đầu đánh đàn, tình cảnh này giống như một bức tranh sơn thuỷ, hơn nữa tiếng đàn du dương hoà quyện, lại càng đẹp đến không bút nào tả xiết.
Một khúc chấm dứt, Lăng Tử Hạo lập tức vỗ tay tán thưởng, nói: “Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.” (1)
Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người đều là những thần sắc khác nhau.
Từ Liễu Thanh là hiểu ý mà cười, để Dương Mạc Tuyền đánh đàn, bên ngoài thì là để trợ hứng cho Thái Hậu, nhưng thực chất là để khiến Lăng Tử Hạo động tâm. Dương Mạc Tuyền tài mạo song toàn, xử sự lại khiêm tốn hữu lễ, nàng cùng Lăng Viễn Kiếm đều cảm thấy Dương Mạc Tuyền là người con dâu vượt trội nhất trong số các giai nhân, nhưng cố tình Lăng Tử Hạo lại tuệ nhãn không nhìn được minh châu, cưới Vân La vào cửa. Vân La là thiên kim của Bát Vương gia, lại có Thái Hậu làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ không coi ai ra gì. Cái gọi là biết kính trọng người đi trước, chính thê và thiếp có khác biệt, ngày sau nếu Vân La có hài tử trước, chỉ sợ địa vị của nàng ở Lăng gia lại càng không thể lay động, mà địa vị chủ mẫu Lăng gia của Từ Liễu Thanh nàng chỉ sự cũng ngồi không yên. Nếu Dương Mạc Tuyền có hài tử nối dõi trước, vậy hoàn toàn bất đồng, mẫu bằng tử quý (cha mẹ được hưởng phú quý nhờ con), nhất định có thể ở trên Vân La. Nếu lại còn được Lăng Tử Hạo thiên sủng (thiên vị + sủng nịnh), vậy địa vị lại càng thêm chắc chắn.
Lăng Tử Nhan ngẩng đầu, thấy hai mắt nàng nheo lại, trên mặt nổi lên một mảng hồng vựng, mang theo nét ngượng ngùng, ẩn nhẫn, lại một chút cự tuyệt, chính là mê người như thế. Một lần nữa hôn lên đôi môi nàng, cùng nàng dây dưa một chỗ, ngón tay dọc theo đường cong thân thể di chuyển lên phía trên, cách chiếc áo lụa mỏng manh mà đặt tay lên phiến mềm mại no tròn, cảm giác so với lần trước vô tâm chạm được lại càng thêm tuyệt vời.
Dương Mạc Tuyền cảm giác được bàn tay di chuyển trên người từ lạnh lẽo trở nên nóng bỏng, ngón tay chạm đến địa phương nào, tựa hồ đều có thể đem nàng hoà tan. Lòng bị kích khởi thứ tình cảm trước nay chưa từng có, xa lạ như vậy, nóng rực như thế, người đang ôm mình chính là Lăng Tử Nhan! Cơ thể cùng trái tim nàng giống nhau đều nhiệt tình như lửa, thiêu đốt mình đến không thể kiềm chế nổi, lý trí vẫn còn đang liều mạng giãy dụa, mà cánh tay đã không tự chủ được mà đặt lên bờ vai thon gầy kia, khoé miệng gợi lên nét mỉm cười, người này là Nhan nhi.
Lăng Tử Nhan trìu mến hôn lên xương quai xanh tinh xảo của nàng, tựa hồ cũng cảm giác được nàng có biến hoá, nâng lên mái đầu đang vùi ở cần cổ của nàng, nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười động lòng người, nụ cười mang theo sủng nịnh cùng ôn nhu, hào quang thánh khiết tản ra trên khuôn mặt nàng đột nhiên đập vào mắt Lăng Tử Nhan, dục vọng đang ngập tràn nhãn tình nhanh chóng tiêu tan. Tẩu tẩu băng thanh ngọc khiết, tín nhiệm mình như vậy mà mình lại càn rỡ như thế, tuy trong lòng cực kỳ yêu tẩu tẩu, nhưng nếu dưới tình huống nàng không muốn mà cưỡng bức nàng, vậy khác gì cường đạo?
Áp chế cỗ hoả nhiệt cháy lòng, đem y sam nàng sửa sang hoàn hảo, sau đó dán bên tai nàng, dùng thanh âm tràn ngập mê hoặc, nói: “Ta muốn đợi đến ngày nàng cam tâm tình nguyện.”
Dương Mạc Tuyền cảm thấy cảm động, không nghĩ tới cuối cùng Lăng Tử Nhan vẫn nhịn xuống để bảo toàn cho mình, lại nghe nàng nói tiếp: “Trừ ta ra, ai cũng không thể chạm vào nàng, nàng là của ta!”
Mỗi lời lại khiến Dương Mạc Tuyền rung động thật sâu, nhìn trương tuyệt thế dung nhan lại mang theo thần sắc chắc chắn kiên nghị kia, nhất thời không sao nói được lời nào.
_Hết chương 33_
(1) Bài thơ Kiêm gia, Trích trong Kinh Thi – Tần Phong tập.
Dịch:
Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
=> Ý nghĩa: Cuộc đời là một cuộc kiếm tìm, thứ chúng ta tìm kiếm chính là một vẻ đẹp hoàn mĩ. Cũng như chàng trai trong bài thơ này, không ngừng tìm kiếm người trong mộng. “Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương” (người con gái ta nhớ nhung ở bên dòng nước), thực ra là chẳng biết đang ở đâu.