Đại Thú Tân Nương

Chương 34 : Suy nghĩ thông suốt

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Dương Mạc Tuyền đang dùng bữa sáng, đầu tiên là Từ Liễu Thanh sai Tu Hoa đến nói cho nàng, Thái Hậu biết chân nàng bị thương chưa lành nên hôm nay sẽ không cần nàng bồi tiếp, chốc lát sau lại thấy Lạc Nhạn chạy tới, nói Lăng Tử Nhan đi thỉnh tiên sinh học chơi cờ, muộn một chút mới đến được. Dương Mạc Tuyền biết đây là bởi vì hôm qua nàng bại dưới tay Vân La, Lăng Tử Nhan không phục nên muốn học chơi cờ cho thật tốt để giúp nàng gỡ thể diện, liền chỉ có thể cười cười nhẹ lắc đầu.



Lac Nhạn vừa nhấc chân rời đi, Bế Nguyệt lại gọi nàng lại.



“Làm gì?” Lạc Nhạn tức giận hỏi. Từ lần trước đem túi thơm trả cho Anh Tuấn xong đã dỗi nàng một phen, đã thật lâu không chủ động cùng Bế Nguyệt nói chuyện, tuy rằng cơn giận đã sớm tiêu tan, nhưng mà lại không chịu hạ mặt cầu hoà với nàng.



Bế Nguyệt nói: “Ngươi chờ chút, ta có thứ này cho ngươi.” Nói xong liền trở về phòng mình.



Lạc Nhạn trong lòng nghi hoặc, liền hỏi Dương Mạc Tuyền: “Thiếu nãi nãi, người có biết Bế Nguyệt muốn đưa gì cho ta không?”



Dương Mạc Tuyền nhớ lần trước Bế Nguyệt nói muốn làm một cái túi thơm cho Lạc Nhạn, sợ giờ đưa chính là cái túi thơm đó, bất quá lại chỉ cười mà không đáp.



Đợi một hồi lâu sau Bế Nguyệt mới quay lại, trên tay quả nhiên cầm một cái túi thơm, đưa cho Lạc Nhạn, nói: “Cho ngươi.”



Lạc Nhạn cầm túi thơm, có phần không thể tin được, Bế Nguyệt thế nhưng lại làm túi thơm cho nàng! Cẩn thận cầm túi thơm quan sát, đường may tinh tế, so với cái đưa cho Anh Tuấn còn tốt hơn, đáng tiếc hình thêu trên mặt không phải hình uyên ương mà là hoa mai, bất quá như thế cũng đủ để khiến nàng thụ sủng nhược kinh rồi. Trong lòng tuy tấu nhạc sắp hỏng mất nhưng ngoài miệng lại không chịu bỏ qua, khẩu khí ra vẻ ghét bỏ, nói: “Cái này lại là làm cho ai? Người ta bỏ đi rồi mới tặng cho ta?”



Bế Nguyệt cười nói: “Ngươi thật hẹp hòi, được tiện nghi mà còn khoe mã, đây chính là do ta mất vài buổi tối mới làm xong, nếu ngươi không cần, vậy trả ta đi, ta đem cho người khác.” Đưa tay làm bộ như muốn giựt lại.



Lạc Nhạn vội vàng nhét vào ống tay áo, vẻ cả giận, nói: “Nào có chuyện tặng người ta thứ gì lại còn muốn đòi về chứ!”



Bế Nguyệt thấy nàng thu túi thơm, tức chính là xoá bỏ hiềm khích với mình, lại nói tiếp: “Lần sau muốn cái gì thì trực tiếp nói cho ta là được, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, sao có thể biết ngươi suy nghĩ cái gì?”



Lạc Nhạn nhỏ giọng than thở: “Thứ ta rất muốn, ngươi có thể cho sao?”



Bế Nguyệt nghe không rõ, liền hỏi: “Ngươi nói cái gì?”



Mặt Lạc Nhạn đỏ lên, nói: “Chờ ta nghĩ ra muốn cái gì thì tự nhiên sẽ nói với ngươi, chỉ là đến lúc đó đừng luyến tiếc mới được.” Nói xong liền bỏ chạy.



Bế Nguyệt nhìn nàng biến mất phía sau cánh cửa hồi lâu rồi mới quay đầu.




Dương Mạc Tuyền chỉ thản nhiên cười cười, không trả lời. Mới quen biết Vân La được hai ba ngày, nghe thấy nàng nói toàn những lời ngọt ngào, biết nàng xử sự khéo đưa đẩy, ngoài miệng khen người nhưng trong lòng cũng không nhất định nghĩ như vậy, không giống với người trên dưới Lăng phủ quen nói lời ngay thẳng. Lăng Tử Nhan lại càng là một người thẳng tính, tựa như hiện giờ, thấy sắc mặt nàng liền biết nàng không thích Vân La.



Lăng Tử Nhan thầm mắng Vân La quấy rầy thời gian nàng cùng Dương Mạc Tuyền một chỗ, khẩu khí tự nhiên không tốt, hỏi: “Vân La đại tẩu đến tìm tẩu tẩu có chuyện gì sao?”



Như thế nào mà Vân La lại không nghe ra ý thân sơ trong lời này, cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ tươi cười đầy mặt: “Tô Châu Lí phủ doãn biết Thái Hậu ở quý phủ liền hẹn quan viên lớn nhỏ ở Tô Châu bãi yến hội ở Tuý Tiên Lâu vào ngày mai, thỉnh Thái Hậu ban đặc ân mà ghé qua.Thái Hậu cao hứng muốn chúng ta cùng đi, ta đây là thuận tiện đến thông tri cho các ngươi thôi.”



Dương Mạc Tuyền nói: “Làm phiền tỷ tỷ rồi.” Lại vỗ vai Lăng Tử Nhan một chút, thế này nàng mới không tình nguyện, nói: “Làm phiền đại tẩu đã thông tri.”



Vân La biết mình không được hoan nghênh, cũng sẽ không ngồi lại, liền đứng dậy nói: “Ta đây đi về trước, ngày mai chúng ta cùng nhau đi.” Đi tới cửa liền hồi đầu: “Ngày mai muội muội mặc gì vậy?”



Dương Mạc Tuyền không biết vì sao nàng lại hỏi vậy, chỉ nói: “Còn chưa nghĩ ra.”



Vân La lẩm bẩm: “Ngày mai là tham dự tửu yến, ta sẽ mặc kiện thuý lục y sam kia.” Nói xong liền đi.



Lăng Tử Nhan nhìn theo, buồn cười nói: “Nàng mặc cái gì thì có liên quan gì đến chúng ta?”



Dương Mạc Tuyền cười khẽ: “Ngươi là nghe không hiểu, ý tứ của nàng chính là ngày mai nàng sẽ mặc y phục màu xanh nhạt, ta không nên mặc, miễn cho giống nàng.”



Lăng Tử Nhan nghe thấy thế liền bực mình: “Nàng bảo ngươi không mặc, ngươi sẽ không mặc sao? Dựa vào cái gì mà phải nghe nàng? Tẩu tẩu, ngày mai người cũng mặc toàn lục sắc cho nàng xem!”



Dương Mạc Tuyền khẽ vỗ đầu nàng một chút, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi a?” Liền không hề để ý đến nàng nữa, quay ra xem Bế Nguyệt ngồi tết chùm tua.(???)



Lăng Tử Nhan lại nhìn không khí mà phát ngốc, biểu tình vừa rồi của tẩu tẩu hảo khả ái a!



_Hết chương 34_



(1) kiếm tuệ: cái mà treo ở phía đuôi kiếm, thường là dải dài dài, kiểu như móc di động ý.