Đàn Hương Hình

Chương 44 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Tớ ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt kinh hồn của bố. Tớ là đứa con ngoan,

biết vâng lời bố. Lúc chưa có bố thì tớ vâng lời vợ, khi có bố tớ vâng

lời bố. Tớ chợt nhớ tới vợ, hơn một ngày chưa gặp, hắn đi đâu thế nhỉ?

Mi-ao mi-ao, bố xoa cả hai bàn tay đầy tiết lên mặt tớ, tớ ngửi thấy mùi tanh hơn tiết lợn. Thực tình, tớ rất không thích bôi tiết gà lên mặt,

nhưng bố rất nghiêm, không nghe lời sẽ bị lôi lên huyện đánh nát đít,

năm mười mười lăm hai mươi gậy vào mông! Mi-ao mi-ao, hai bàn tay bố tớ

lại nhúng vào bát, bôi nữa lên mặt tớ, không chỉ bôi mặt mà bôi cả hai

tai. Trong khi bôi mặt, không hiểu vô tình hay cố ý, làm cho tiết vào cả trong mắt, xót quá, mi-ao mi-ao, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo như nhìn

qua màn sương màu hồng. Tớ cứ meo meo mà kêu bố, bố ơi, bố làm mù mắt

con rồi! Tớ lấy mu bàn tay lau mắt, càng lau càng sáng, càng lau càng

sáng; rồi đột nhiên sáng rực. Gay rồi, gay rồi, râu hổ thông linh rồi,

mi-ao mi-ao, không thấy bố đâu cả, trước mắt tớ là một con báo đen. Nó

đứng trên hai chân sau, hai chân trước thò trong bát tiết gà, máu từ tay rỏ tong tỏng như bị thương. Con báo đen bôi tiết gà lên bộ mặt đầy lông lá, bôi mãi cho đến khi mặt đỏ như lửa, như hoa mào gà. Tớ đã biết bản

tướng của bố là báo đen nên không sợ. Tớ không thích râu hổ thông linh.

Thông linh một lần đã quá đủ. Lần này lâu quá, mãi không trở lại hình

ảnh cũ, rất phiền nhưng không biết làm thế nào! Trong lòng tớ vừa buồn

vừa vui. Buồn vì chẳng nhìn thấy ai là người, vui vì không có người thứ

hai nhìn thấy bản tướng con người như tớ. Tớ nhìn quanh, thấy lính của

Viên và lính Đức đều là sói dài đuôi và chó cộc đuôi, vài đứa là những

con lửng; có một bọn vừa giống sói vừa giống chó nhà, nhìn quần áo, tớ

nhận ra đó là các đầu mục, có lẽ chúng là con đẻ của sói rừng phối giống với chó nhà, tớ gọi chúng là chó tạp. Chúng mất dạy hơn sói, dữ hơn chó nhà, đã bị chúng cắm hiếm khi sống sót, mi-ao mi-ao.



Ông bố báo đen của tớ sau khi bôi tiết gà lên mặt và chân trước, liếc nhìn

tớ bằng cặp mắt đen láy, nhe bộ răng vàng khè mỉm cười với tớ. Mặc dù

ông thay đổi rất đáng kể, nhưng nhìn thần thái và tác phong, tớ vẫn nhận ra. Tớ cũng ngoác miệng ra cười. Mi-ao mi-ao. Ông khệnh khạng đến bên

chiếc ghế màu đỏ tía, đuôi đội quần lên rất cao. Ông ngồi xuống ghế, lim dim mắt, tỏ ra vô cùng thanh thản. Tớ ngó láo liên một hồi, ngáp một

cái rồi ngồi xuống ghế đẩu sau lưng ông, ngắm cái bóng đài Thăng Thiên

nằm méo mó trên mặt đất. Tờ sờ đuôi của bố. Ông thè cái lưỡi đầy gai

liếm tóc trên đầu tớ, tớ rên lên, ngủ thiếp.



Những tiếng ồn làm

tớ tỉnh giấc, mi-ao mi-ao, tớ nghe tiếng kèn đồng, tiếng tù và, tiếng

trống cà rùng quyện vào nhau, lại cả tiếng đại bác nặng và khỏe nổi bật

trên cái mớ âm thanh hỗn tạp đó. Tớ thấy cái bóng của đài Thăng Thiên đã rất ngắn. Trên đường phố, một khối sáng rực di chuyển về hướng bãi tập. Những khẩu pháo ở rìa bãi đã bỏ ngụy trang từ lúc nào, phô những chiếc

nòng màu xanh đen, tuy cách rất xa, nhưng lông trên người chúng không

thoát khỏi mắt tớ. Những khẩu pháo giống như những con ba ba, vươn cổ

nhả ra một quả cầu lửa, sau khi nhả quả cầu lửa, lại thở ra một bụm khói trắng. Đám lang sói hoạt động như những con rối, trông thật tức cười.

Mắt tớ rất xót. Nghĩ mãi, chắc là tớ đổ mồ hôi. Lấy tay áo lau mặt, tay

áo đỏ lòm. Lau mặt thì không có gì đáng bàn, cái đáng bàn là trước mắt

lại có sự thay đổi. Đầu tiên, mặt bố không còn là mặt báo đen nữa nhưng

người vẫn là báo, phía sau đít vẫn đội lên một cục, hiển nhiên là đuôi

vẫn còn. Sau đó là bọn lính gác đã trở lại đầu người, còn thân vẫn là

sói, chó các loại. Dễ chịu hơn rồi, vì tớ cảm thấy còn có chỗ bấu víu,

biết rằng tớ vẫn còn sống giữa con người. Nhưng thái độ của bố vẫn lạ

lắm, có phần không giống con người. Không giống người thì vẫn là bố, lúc ông thè lưỡi to tướng liếm đầu tớ, tớ sung sướng rên lên hừ hừ.



Trong dòng người tiến vào pháp trường, có một cỗ kiệu màu xanh lan, đi trước

kiệu là một lũ đầu người mình thú, tay cầm tàn lọng cờ quạt, khiêng kiệu là một lũ đầu người mình ngựa hoặc đầu ngựa mình người, một lũ nửa đầu

trâu mình người. Phía sau cỗ kiệu là một con ngựa tây cao lớn, trên lưng là một quái vật đầu sói mình người. Đương nhiên, tớ biết đó là Tổng đốc Đức tại Thanh Đảo Caclôt. Tớ nghe nói con ngựa tây của lão đã bị súng

tự tạo của bố vợ tớ bắn chết, con ngựa này chắc là hắn cướp của thuộc

hạ. Phía sau nữa còn có một số ngựa, sau đám ngựa là cỗ xe tù, trên xe

có hai lồng nhốt tù. Bảo là chỉ mỗi bố vợ tới chịu án đàn hương, sao bây giờ lại những hai cái lồng? Sau xe tù là đội ngũ dài dằng dặc, dân

chúng kẹp hai bên. Trong lòng tớ đang ấp ủ một ý niệm, tớ đang tìm ý

niệm của tớ trong đám người đông như kiến. chẳng nói cũng biết ý niệm đó là gì? Là vợ tớ. Sáng qua, hắn bị bố tớ làm cho sợ bỏ chạy, đến giờ vẫn chưa thấy hắn đâu, cũng không rõ hắn ăn gì chưa? Uống gì chưa? Tuy là

rắn, nhưng hắn cũng như Bạch Tố Trinh, là con rắn lương thiện. Hắn là

Bạch Tố Trinh, còn tớ là Hứa Tiên. Ai là Tiểu Thanh? Ai là Pháp Hải?

Đúng rồi, Viên Thế Khải là Pháp Hải. Mắt tớ sáng lên, tớ đã trông thấy

vợ trong đám phụ nữ, cái đầu dẹt ngẩng cao, cái lưỡi đỏ lòm thò ra thụt

vào, đang nhích dần về hướng tớ. Mi-ao mi-ao, tớ định gọi to, nhưng bố

tớ trừng cặp mắt báo, bảo tớ:



-Này con, không được nghiêng nghiêng ngó ngó!



Sau ba phát đại bác, quan giám hình bẩm với Viên Thế Khải và Caclôt đang ngồi bệ vệ giữa sân khấu:



-Ti chức Tri huyện Cao Mật kính bm Tuần phủ đại nhân, đã đến giờ ngọ,

phạm nhân Tôn Bính đã soát đúng, đao phủ đã có mặt, xin đại nhân xuống

chỉ.



Viên Thế Khải trên sân khấu rướn cái cổ ba ba, có cái gì

như cái vung đội lưng áo lên – Chính là cái dù mà Hứa Tiên cho Bạch xà
động viên tớ. Tôn Bính gào càng dữ, nụ cười trên khuôn mặt bố tớ càng tỏ ra dễ mến. Mắt bố tớ cũng đang cười, nheo lại như một sợi chỉ, làm như

không phải đang thi hành một án phạt tàn độc nhất trong thiên hạ, mà như đang nghe hát.



Cuối cùng, cọc đàn hương thò ra ở vai, đội áo

lên. Trong phương án đầu tiên, bố định cho cọc xuyên ra miệng, song,

nghĩ tới Tôn Bính thích ca hát, cọc xuyên ra miệng thì không thể hát, vì vậy cho xuyên ra vai.



Mi-ao.



Dưới sự chỉ dẫn của bố,

bốn tên công sai khiêng tấm ván có bố vợ bị trói trên đó, trèo lên đài

Thăng Thiên cao nhất so với các nhà trong huyện. Đài Thăng Thiên kề bên

lều chiếu, lên đài bằng một đường dẫn ghép bằng gỗ tròn và ván bắp,

không mất nhiều sức lắm. Vậy mà bốn tên công sai mồ hôi đầm đìa, dấu

chân rõ mồn một trên đường. Tôn Bính bị trói trên tấm ván vẫn tiếp tục

gào thét nhưng tiếng đã khản, hơi đã yếu đi nhiều. Tớ và bố tớ theo sau

bốn tên công sai, trèo lên. Đỉnh đài là một mặt bằng ghép bằng gỗ tươi

rộng bản, mùi thơm phức, chính giữa dựng cây cột to bằng gỗ thông, đính

ngang một tấm gỗ dài ba thước, giống như cây thập ác ở nhà thờ Bắc

Quan.



Bọn công sai thận trọng đặt Tôn Bính xuống rồi đứng sang

một bên chờ lệnh. Bố bảo tớ lách dao cắt đứt dây trời. Để hạn chế tiêu

hao sức lực, đồng thời tránh được tổn thương nội tạng do giãy giụa chân

tay, bốn tên công sai dưới sự chỉ dẫn của bố tớ, dựng Tôn Bính dậy, hai

chân trói vào cột, hai tay trói vào xà ngang, chỉ đầu là không trói

buộc, được tự do. Bố vợ chửi rất to:



Đ. mẹ thằng Caclôt! Đ. mẹ thằng Viên Thế Khải! Đ. mẹ thằng Tiền Đinh! Đ. mẹ thằng Triệu Giáp! Đ. mẹ tất cả chúng mày! Aùi chà!…



Tiền Đinh đứng đó, mắt vẫn nhìn phía trước, nhưng tớ biết, lão chẳng nhìn

thấy gì cả. Viên quan giám hình này ra vẻ thế thôi, lão chẳng thiết gì

nữa, chờ lão ra lệnh, chẳng thà bố con tớ tự liệu còn hơn. Bố con đã xử

lý ngon lành Tôn Bính thật, đưa ông lên đài Thăng Thiên rồi, nhìn mặt

ông, tớ biết công việc có sai sót đôi chút, nhưng cơ bản là đã thành

công. Người thứ nhất đã mã đáo thành công, người thứ hai chắc thuận buồm xuôi gió. Hai tên công sai khênh tấm phản bằng gỗ thông xuống, bố tớ

ung dung bảo tên công sai canh giữ Tôn Bính giả:



-Mở khóa!



Bọn nha dịch gỡ bỏ xích sắt trên người Tôn Bính giả. Tớ trông thấy sau khi

những sợi xích sắt nặng nề rơi xuống, Tôn Bính giả không vươn người đứng lên như Tôn Bính thật, trái lại, nhũn ra như một cây sáp bị hơ nóng,

mặt trắng nhợt, môi lập bập như giấy dán cửa sổ bị rách; mắt trợn ngược

như hai con thiêu thân đang loay hoay đẻ trứng. Hai tên nha dịch lôi Tôn Bính giả đến trước tấm phản thịt, vừa buông tay, ông ta đã sóng soài

trên mặt đất.



Bố tớ bảo những tên công sai khênh Tôn Bính giả

đặt nằm sấp trên tấm gỗ thông. Ông ta nằm trên đó, toàn thân co giật. Bố ra hiệu, tớ trói ông ta vào tấm phản rất thành thạo, rồi không đợi bố

tớ ra lệnh, tớ lấy con dao vẫn dùng để róc xương, rạch đứt chỉ, rồi

khoanh một nhát cắt đứt một mảng đũng quần. Trời ạ, mùi thối khẳn xộc

lên mũi: thằng cha này đã bĩnh ra quần!



Bố nhăn mặt, cắm đầu

nhọn của cọc đàn hương vào chỗ dưới xương cột Tôn Bính giả. Tớ cầm dùi

đục, tiến lên một bước, chưa kịp giơ dùi đục lên thì mùi thối không chịu nổi lại tạt vào mũi. Tớ quẳng dùi đục, bịt mũi bỏ chạy, chẳng khác chó

thấy mùi chuột chù. Bố dằn giọng gọi giật lại:



-Giáp, quay lại ngay!



Tiếng gọi gay gắt của bố tớ nhắc nhở tớ về ý thức trách nhiệm. Tớ len lén đi

vòng ra phía sau bố tớ trở lại hiện trường. Hình như Tôn Bính giả đã

thối hết lục phủ ngũ tạng. Làm thế nào bây giờ?



May, ông trời có mắt, đến giây phút cuối cùng, Viên Thế Khải ngồi phía sân khấu trước

sau vẫn tưởng như ngủ gật ấy, bỗng ra lệnh sửa án đàn hương thành án

chém đầu đối với Tôn Bính giả. Nhận lệnh, bố tớ quẳng cọc đàn hương,

nheo mắt, rút phăng thanh yêu đao của một nha dịch đứng gần đó, nhanh

nhẹn đến mức không thể tin ở cái tuổi của ông, một luồng bạch quang sáng lóa hạ xuống trong nháy mắt.



Mi-ao.