Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 15 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Chính giữa hội trường là một sân khấu khá lớn. Bên cạnh có một cây
thông Nô-en được gắn đầy những món đồ trang trí, phía dưới đặt những
hộp quà được xếp thành từng đôi một, có lẽ là để lát nữa phát thưởng.
Sân khấu phía trước dành cho các cặp đôi lên nhảy, bên trên gắn một ngọn đèn thuỷ tinh khổng lồ, ánh sáng ngập tràn toả ra loá mắt. Hai bên của
sàn nhảy là dãy bàn đặt đồ ăn cùng với ghế dựa để có thể nghỉ ngơi.
Thiết kế mặc dù khá đơn giản nhưng cũng toát lên vẻ trang trọng, quý
phái.
Nhẹ nhàng bước từng bước vào hội trường, Giản Tình liền thấy hối hận
vì đã tới quá sớm, hối hận vì đã không đợi Tần Tiểu Ý, hối hận vì đã
đeo toàn bộ đồ trang sức lên người. Như thế này liệu có quá nổi bật
không?
Cảm giác được mình đang trở thành trung tâm chú ý của mọi người, Giản Tình hối hận muốn chết. Nói thế này có thể thấy hơi có lỗi, nhưng cô
thật sự muốn ngay lập tức chạy vù về nhà.
Tập đoàn Phương Thị nhiều nhân viên như vậy, cô chỉ có thể nhận ra
được một vài người. Hơn nữa lúc này dưới ánh đèn thuỷ tinh, người đến
tham dự rất đông, cô thật sự không thể nhận ra ai.
Dù rất muốn quay về, nhưng cô đã hứa với Phương Khiêm là sẽ tham gia. Với lại anh còn chưa xuất hiện, sao cô có thể đi được chứ? Hơn nữa, ở
nhà thường chỉ thấy được bộ dạng thoải mái của Phương Khiêm, nên cô rất
muốn nhìn thấy anh ở trước mặt người khác thì như thế nào?
“A…..a… a….!!” Đột nhiên có một cô gái đẩy đám đông sang hai bên, ra sức đi đến bên cạnh cô : “Chị là…chị Tình…!!!
Tiểu Lâm mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn trông rất dễ thương, tay trái
đang cầm đĩa ăn, tay phải cầm dĩa chỉ thẳng vào mặt Giản Tình, trong
miệng vẫn còn đầy đồ ăn,vừa nói vừa nghi ngờ nhìn cô.
Cuối cùng cũng thấy người quen, Giản Tình thầm thở phào nhẹ nhõm,
cũng không cảm thấy căng thẳng nữa. Cô kéo Tiểu Lâm ra chỗ ít người,
nói: “Tiểu Lâm, chúng ta ngày nào cũng làm việc với nhau, chẳng lẽ em
lại không nhận ra chị?”
Tiểu Lâm nuốt chửng cả thứ gì đó đang ăn trong miệng, ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của Giản Tình, trợn tròn mắt: “Chị Tình…bộ váy chị đang mặc…là của Chanel. Hôm trước em đã nhìn thấy nó trên tạp chí. Số…số
lượng có hạn!!! Trời ơi, em ngất đây…!”.Tiểu Lâm nói lắp ba lắp bắp.
Kiến thức về thời trang của Giản Tình thật sự rất hạn hẹp, không hề
biết Chanel là nhãn hiệu nào. Tuy rằng cũng hơi sửng sốt nhưng cô nghĩ
đến tất cả quần áo của Phương Khiêm tặng đều rất đắt tiền thì cũng trở
nên bình tĩnh hơn.
“Tiểu Lâm, em bình tĩnh đi nào.” Giản Tình khẽ kéo cô, không cho cô đứng đó làm những động tác quái dị, đưa cô nàng ra khỏi tầm mắt của mọi người.
“Chị Tình, chị muốn em phải bình tĩnh thế nào đây. Bộ váy chị đang
mặc tương đương với vài năm tiền lương của em. Em ghen tị chết mất thôi, làm sao có thể bình tĩnh được. Aaaa…!!!” Tiểu Lâm vung dĩa ăn,tiếp tục
kêu lên : “Em biết, em biết, người xinh đẹp như chị, bạn trai chắc chắn
không phải người bình thường mà, a a… !.Bạn trai chị có nhiều tiền như
vậy, Phương boss của chúng ta phải làm sao đây? Em thực sự rất thích chị và Phương boss!”. Tiểu Lâm đáng thương, tâm trí ngày càng trở nên hỗn
loạn.
Giản Tình rất muốn an ủi cô gái đáng thương trước mặt này, tuỳ tay
do ba mình, giữ không cho mình bỏ đi, làm mình bỏ lỡ kịch vui.”
“Chưa có chuyện gì hết.” Thật sự làm Giản Tình muốn bóp chết cô mà.
“Mình không tin.” Tần Tiểu Ý nhe răng nhếch miệng: “Có nói không? Không nói mình sẽ đánh cậu!”
Nghe xong lời nói này của cô, Giản Tình không thèm để ý, ngược lại
Tiểu Lâm đứng bên cạnh Giản Tình kêu lên quái dị: “A, chị là Tần Tiểu
Ý?”
Tần Tiểu Ý lúc này mới phát hiện cô bé đứng bên cạnh mình và Giản
Tình, bèn cười xấu xa, đùa với Tiểu Lâm: “Là chị. Sao, cô bé có hứng thú ư?”
Tiểu lâm thè lưỡi : “Không đâu, em nói cho chị nghe, trưởng ban của chúng ta có bạn trai đấy, chị đừng dại mà đánh chị ấy.”
Tần Tiểu Ý bị tiểu quỷ này chọc cho cười không ngớt, dang tay ôm lấy
cổ Tiểu Lâm: “Cô bé, vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không, nói cho
chị biết đi, bằng không chị sẽ đánh em!” Vì Giản Tình chưa thoả mãn trí
tò mò của cô, nên cô đành phải đi hỏi người khác vậy.
Giản Tình không thèm để ý đến hai người nữa, bởi vì Phương Khiêm của
cô đang đứng trên sân khấu đã bắt đầu phát biểu. Giọng nói đầy trầm ấm,
đủ để cho tất cả cô gái ở đây thần hồn điên đảo, bao gồm cả Giản Tình.
“Không thể phủ nhận, Phương keo kiệt nhà cậu thật sự rất quyến rũ.”
Không biết Tần Tiểu Ý đã nói chuyện xong với Tiểu Lâm từ bao giờ, đứng
bên cạnh Giản Tình, khách quan đánh giá Phương Khiêm đang đứng trên sân
khấu. Nhưng từ ngữ của cô làm Giản Tình không vừa ý chút nào.
“Hắn cũng mặc lễ phục trắng, đúng là một cặp tình nhân, chắc chắn hắn ta có ý đồ xấu rồi!” Tần Tiểu Ý lại thốt lên.
Hai má Giản Tình ửng đỏ, cô cũng mới để ý, vừa rồi chỉ chăm chú ngắm anh đến nỗi tim đập loạn nhịp.
“Cậu nói chốc nữa hắn có mời cậu khiêu vũ không?” Tần Tiểu Ý ranh mãnh hỏi nhỏ bên tai cô.
Giản Tình lắc đầu: “Nếu thế, mọi người chắc chắn sẽ biết mình có quan hệ với anh ấy, anh ấy đã hứa là sẽ giữ bí mật. Nếu mình không đồng ý,
nhất định anh ấy sẽ không thất hứa đâu.”
“Cậu thật là, không hiểu sao cậu lại kiên trì được như thế?” Tần Tiểu Ý trợn mắt lườm cô, lên tiếng.
Trên sân khấu, lãnh đạo của các tập đoàn thay phiên nhau phát biểu,
một người cầm ly rượu cocktail, đi xuống chạm cốc cùng mọi người, thể
hiện tình cảm “nồng hậu thắm thiết”.
Phương Khiêm tay cầm ly, biểu cảm vẫn lãnh đạm như trước, khuôn mặt
nhợt nhạt nét cười, nhưng vẫn làm cho mọi người lần lượt tiến đến chạm
cốc với anh.
Thấy anh đang ngày càng tiến đến gần mình, Giản Tình cảm thấy hô hấp
khó khăn. Mặc dù đã từng thân mật rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng thể
hiện tình cảm với anh, cùng anh đứng gần sát nhau ở chỗ đông người như
thế này.