Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 16 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Giản Tình ít nhiều có thể cảm giác được, tuy Phương Khiêm yêu cô, nghe lời cô che giấu quan hệ của hai người,

nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn đồng ý. Đôi khi cô nghĩ rằng, thân

phận anh cao quý như vậy, chuyện yêu đương lâu dài là không thể. Ở chung một nhà với cô, lại còn phải miễn cưỡng nhân nhượng cô,t rong lòng anh

có cảm thấy tủi thân không? Có thể ngày nào đó sẽ chán ghét kiểu yêu

đương này mà vứt bỏ cô không?



Trước đây đã từng được nghe rất nhiều

chuyện của anh, Giản Tình biết, những bạn gái cũ của Phương Khiêm, không phải diễn viên điện ảnh thì cũng là người mẫu, ít nhất cũng thuộc dạng

thiên kim tiểu thư. Nhắc đến lúc đó, Tiểu Lâm còn phải tấm tắc: :“Mọi

người đều cảm thấy lạ, đã hơn một năm rồi, tại sao Phương boss không hề

có 1 scandal nào?” Giản Tình nghe xong nỗi nghi hoặc của cô, chỉ có thể

cười khổ trong lòng. Cô thầm nghĩ, vốn dĩ không xảy ra chuyện gì, đó là

vì bạn gái lần này của Phương boss không phải ngôi sao cũng không phải

thiên kim tiểu thư, mà là một nhân viên ngày ngày đi làm kiếm mấy ngàn

tiền lương một tháng. Còn bởi vì người bạn gái đó cảm thấy tự ti, nên

mới muốn giấu giếm sự thật đáng xấu hổ này.



Lúc này đứng dưới ánh đèn lung linh sắc

màu của bữa tiệc, dù lễ phục quý giá trên người cô đang mặc làm mọi

người cực kì hâm mộ, dù sắc đẹp của cô đủ để khiến mọi người say mê

nhưng đáy lòng cô vẫn cất giấu sự tự ti cùng sợ hãi. Cảm giác u ám này

xuất phát từ tình yêu mà cô đang trân trọng như chính sinh mệnh của

mình.



Ngọn đèn chiếu xuống nơi Phương Khiêm

đang đứng. Mọi động tác của anh luôn khiến người ta si mê. Một nụ cười,

một lời nói, đều có thể dễ dàng làm cho một cô gái đỏ mặt. Anh là chân

mệnh thiên tử, là tập hợp tất cả những gì tốt đẹp nhất, mà con người

hoàn mỹ này lại chính là người yêu của Giản Tình. Mỗi khi nghĩ như vậy,

Giản Tình cảm thấy bản thân như đang được sống trong một giấc mộng tuyệt đẹp.



Tập trung vào người đang từng bước một

đến gần mình, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Giản Tình cảm thấy như đang nằm mơ. Trên tay vẫn cầm ly rượu Tần Tiểu Ý đưa cho, cơ thể Giản Tình

trở nên đông cứng, trong bụng như có lửa đốt. Cô cảm thấy lúc anh nhìn

mình tươi cười hình như không giống với những người khác.



Trong nháy mắt, hai ly rượu chạm vào

nhau, phát ra âm thanh trong vắt như bị yểm bùa mê làm Giản Tình nhất

thời quên hết mọi thứ xung quanh. Trong đôi mắt, trong tâm trí chỉ còn

lại hình ảnh người đàn ông này.



Sau đó, tất cả mọi người cùng quay ra

nhìn. Bình thường Phương boss chỉ xã giao với người ta vài câu ngắn

ngủi, nhưng khi cụng ly với Giản Tình, biểu hiện của anh lập tức thay

đổi hẳn. Nụ cười sáng chói, ánh mắt say mê, thoải mái nhìn thẳng vào cô. Mặc dù đã cụng ly, nhưng anh vẫn không có ý định rời đi.



Mọi người lại nghe thấy anh nói : “Giản trưởng ban, đêm nay em thật mê người.”



Anh không dùng từ xinh đẹp hay mĩ lệ để

nói lên nhan sắc của cô, mà nói thẳng cô thật mê người.Ý nói là anh cũng bị cô mê hoặc sao?



Được anh khen như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tình ửng đỏ, bộ dáng ngoan ngoãn cúi xuống không dám đối diện với anh.



Tần Tiểu Ý ở bên không quen nhìn hai

người đóng kịch, bèn cầm ly rượu tiến đến, trêu chọc: “Giám đốc Phương,

bộ lễ phục của anh và Giản trưởng ban hôm nay trông rất xứng đôi.”



Mọi người nghe xong lời này, ai nấy đều

bị chấn động, bụng thầm nghĩ cô gái kia là ai mà lại dám đến nhận xét về trang phục của giám đốc. Có điều nhìn Phương Khiêm rồi nhìn Giản Tình,

họ lại cảm thấy Tần Tiểu Ý nói câu này quả thật rất chính xác. Trang

phục của hai người, từ màu sắc đến đường nét cắt may, quả đúng là sự kết hợp tuyệt vời.



Bộ lễ phục của Giản Tình vốn là ao ước


“Oa, là đại mỹ nữ của công ty chúng ta – Giản trưởng ban. Mọi người mau vỗ tay hoan nghênh.” Người chủ trì là

nhân viên của Phương thị, đối với những mỹ nữ của công ty, tất nhiên là

rõ như lòng bàn tay. Huống hồ Giản Tình là mỹ nhân tiếng tăm vang dội

như sấm.



Ngọn đèn phát ra ánh sáng rực rỡ chói

mắt. Người đàn ông của cô đang đứng trên sân khấu chờ đợi, tươi cười

rạng rỡ, làm cho tâm trạng mọi người lâng lâng. Giản Tình không kìm nén

nổi mà rảo bước nhanh hơn đến bên anh.



Vừa mới bước chân lên mấy bậc thang, một bàn tay to thon dài chìa ra trước mặt cô: “Thật vinh hạnh cho tôi được

khiêu vũ với một tiểu thư xinh đẹp” Lúc này Phương Khiêm không hề giấu

diếm, dùng ánh mắt như phóng điện nhìn thẳng vào cô.



Dòng điện của anh quá mạnh mẽ, làm cho những người xung quanh không khỏi choáng váng.



Giản Tình ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh,

chậm rãi đặt đôi tay mình lên lòng bàn tay ấy, sau đó nhẹ nhàng nở một

nụ cười thật ngọt ngào.



Bóng dáng xinh đẹp cùng ánh mắt dịu dàng kia, cho dù sẽ có không ít người ghen tỵ, oán giận, nhưng họ không thể

không thừa nhận: Trai tài gái sắc, chính là như thế này!



Giữa lúc mọi người trong hội trường đang đắm chìm giây phút tuyệt vời, người chủ trì lại không biết chọn thời

điểm thích hợp mở miệng: : “Ôi, đại mỹ nhân như thế này, giám đốc trao

nụ hôn. Suy cho cùng không biết ai mới là người may mắn đây.”



Được người chủ trì nhắc nhở,mọi người

mới nhớ tới…, có những đồng nghiệp nam đã bắt đầu hô hào bên dưới: “Hôn

đi! Hôn đi! Hôn đi…”



Phương Khiêm nắm tay cô, đôi mắt đen ẩn

chứa nụ cười, nói với những người đang hô hào bên dưới: “Xem ra, hôm nay người may mắn là tôi mới đúng!” Vừa nói xong, anh cúi đầu, nhẹ nhàng

tiến đến gần, dịu dàng hôn lên đôi môi cô.



Khoảnh khắc tuyệt đẹp lúc này phút chốc như ngừng lại.



Nếu không có sự kiện trong bữa tiệc tối hôm nay, mọi người thậm chí còn cảm thấy hai người vốn nên là người yêu của nhau.



Ánh đèn từ từ chiếu xuống, vũ khúc êm

đềm nhẹ nhàng vang lên. Phương Khiêm nắm lấy tay Giản Tình, bước xuống

vũ đài, chuẩn bị bắt đầu màn khiêu vũ tối nay.



Khi đi qua người chủ trì, Phương Khiêm

khẽ nói thầm điều gì đó. Lập tức Giản Tình thấy ánh mắt anh ta từ kinh

ngạc trở nên mừng rỡ như điên.



Khi bước vào sàn nhảy, Giản Tình không nhịn được nhỏ giọng hỏi Phương Khiêm: “Anh nói với anh ấy cái gì vậy?”



Phương Khiêm khẽ cười: “Anh nói khi nào trở về sẽ tăng lương cho anh ta.”



Giản Tình mơ màng, nhất thời không thể hiểu được hết ý nghĩa trong lời nói của anh.



Không để cho cô nghĩ lâu, Phương Khiêm

đã ôm thắt lưng của cô, bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ. Sau đó nhân lúc ngọn đèn trở nên mờ ảo liền ghé vào tai cô nói nhỏ :“Bảo bối, đừng nghĩ ngợi gì nữa, hưởng thụ giờ khắc tuyệt vời này đi nào.”



Giản Tình nghe anh nói, ánh mắt dịu dàng như nước. Giờ phút này giống như một giấc mơ, nhưng cho dù là mơ, cô

cũng cảm thấy thật hạnh phúc.



(1): “Hoàng đế chưa vội, thái giám đã lo”: chỉ người trong cuộc chưa vội mà người ngoài cuộc đã sốt ruột.