Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 533 : Chỉ sai một lần

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Chuyện đến nước này, Mẫn Giang Thần lại bình tĩnh hơn.



Nguyên nhân của mọi chuyện đều là do nàng, giống lời Lang Hoa nói, đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm. Chính nàng chọn quan tâm Lục Anh, chính nàng muốn giúp Lục Anh vượt qua khó khăn.



Nên mọi chuyện xảy ra nàng phải chịu trách nhiệm.



Mẫn Giang Thần đứng dậy: "Chúng ta đến nhà chính đi, không thể để ca ca chịu đòn thay ta được, người bị phạt phải là ta."



Nha hoàn kinh ngạc nhìn Mẫn Giang Thần: "Lát nữa lão gia hỏi người, người sẽ nói thế nào?"



Ánh mắt Mẫn Giang Thần trầm xuống: "Là ta có lỗi với phụ thân, mẫu thân."



Mẫn Giang Thần nói rồi đi đến nhà chính.



Trong phòng Mẫn Hoài cầm roi quất liên tục vào người Mẫn Tử Thần.



Mẫn Giang Thần bước qua nắm lấy tay Mẫn Hoài: "Phụ thân, người đừng đánh ca ca nữa, đều là lỗi của con."



Mắt Mẫn Hoài đỏ rực nhìn Mẫn Giang Thần, đưa tay kéo Mẫn Giang Thần sang một bên: "Con còn mặt mũi đến đây sao, ta nên đưa con về tộc, để con học lại phép tắc."



Mẫn Giang Thần quỳ xuống: "Vậy phụ thân đưa con đi đi, nếu không chưa biết chừng con sẽ lại làm ra chuyện bại hoại gia phong."



Mẫn Hoài trừng mắt, ánh mắt lạnh thấu xương: "Ý con là gì?"



Môi Mẫn Giang Thần trắng bệch: "Là hoa con trồng, nay lại kết thành quả như vậy, có lẽ đời này của con chỉ làm sai một chuyện, chính là chuyện này! Dù mọi người cảm thấy huynh ấy không tốt, nhưng con vẫn luôn hi vọng ở huynh ấy."



Nàng không thông minh như Lang Hoa, cũng không suy tính thấu đáo, nhưng khi nàng nghe nói Lục Anh bị phụ thân đâm một kiếm thì cảm thấy bao nhiêu đó là đủ rồi, không cần nghĩ nhiều nữa.




"Những năm gần đây ngươi ở Thái Nguyên cũng có công lao, nói không chừng có thể lấy công chuộc tội."



Trưởng bối trong tộc nói không ngừng.



Từ Sĩ Nguyên nheo mắt: "Triều đình vẫn chưa kết án, các thúc công đã đổ tội lên đầu ta, dù ta chỉ là con vợ lẽ nhưng ta bị định tội thì trong tộc cũng bị ảnh hưởng."



Từ lão phu nhân cười mỉm, dường như đang mỉa mai Từ Sĩ Nguyên, bà ta chợt túm chặt ngực, dường như không thở nổi: "Lão Tam, đã đến nước này ngươi còn không chịu nói thật."



Từ lão phu nhân vừa nói cả người vừa lắc lư muốn ngã xuống, Từ tam thái thái vội bước đến đỡ.



Trong viện hỗn loạn cả lên, quản gia bước qua nói: "Lão gia, người của quan phủ đến rồi, họ mời ngài sang nói chuyện."



Mặt Từ lão phu nhân đầy vẻ kinh ngạc, tay run run chỉ vào Từ Sĩ Nguyên: "Thật sự là ngươi? Sao ta lại nuôi dưỡng loài lang sói thế này, không chỉ làm chuyện xấu xa mà còn hại ca ca ngươi, mấy năm qua ta đâu có đối xử tệ với ngươi."



Từ lão phu nhân đột nhiên cảm thấy đau khổ, nói không thành tiếng, cố đứng dậy đánh Từ Sĩ Nguyên: "Ngươi thật có lỗi với phụ thân đã mất của mình."



Từ Sĩ Nguyên đã lâu không thảm hại như vậy, người của nha môn đã đến, ông ta thậm chí không kịp suy nghĩ, càng không kịp chuẩn bị gì thì đã bị Từ lão phu nhân sống chết bám lấy.



Trưởng bối trong Từ thị tộc cũng ở đây, bất luận Từ lão phu nhân làm gì, ông ta đều không thể đánh trả, nếu không nhất định sẽ bị nắm điểm yếu.



Sao lại có cục diện thế này?



Từ Sĩ Nguyên nghĩ đến Cố Lang Hoa không chỉ bắt được Diêm Trường Quý và Từ Chính Nguyên, còn khiến Từ lão phu nhân đối đầu với ông ta.



Đây là kế một mũi tên trúng hai đích, muốn ông ta sa vào lưới, không thể vùng vẫy. Ông ta không chỉ mất đi danh tiếng là thanh quan, mà e rằng tội mua bán thuốc giả của Từ Chính Nguyên và Diêm Trường Quý cũng đổ lên đầu ông.