Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 534 : Không thể không có nàng

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


"Người Từ gia đang rất huyên náo." Lão Nhạc bẩm báo với Lang Hoa.



"Trong vườn của Từ Sĩ Nguyên đang hỗn loạn, Từ lão phu nhân vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nói là vì đứa con vợ lẽ này mà suýt nữa tự sát tạ tội với Từ thị tộc."



Lão Nhạc không giấu được sự vui sướng trên mặt, bận bịu mấy ngày nay, cuối cùng đã có chút khởi sắc.



Lang Hoa nói: "Chuyện vẫn chưa xong đâu, chúng ta vẫn phải theo dõi kỹ, ta muốn tìm ra đường tài lộc của Từ Sĩ Nguyên." Hai mươi vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, Từ Sĩ Nguyên có thể giao cho Từ tam thái thái xử lý, có thể thấy Từ Sĩ Nguyên vẫn còn mối làm ăn lớn hơn trong tay.



Lão Nhạc mím môi: "Đại tiểu thư gần đây hay nhắc đến tiền, tuy hiệu thuốc của chúng ta không lời nhiều, nhưng cũng đủ lo chi phí trong nhà. Người muốn làm rõ chuyện của Từ Sĩ Nguyên là chuẩn bị để Bùi Tứ gia tố cáo lên triều đình, để Từ Sĩ Nguyên nộp ngân lượng cho triều đình phải không?"



Lang Hoa lắc đầu: "Cũng không phải."



Lang Hoa vừa nói vừa dùng tay tính toán, sau đó nhìn vào số lượng trên giấy, rồi ghi chép lại: "Sau này ta cần tiền, rất nhiều tiền, chỉ dựa vào số lượng trong tay chúng ta thì không đủ, đến lúc đó sẽ nghèo rớt mồng tơi."



Vì vậy, đúng, nàng cũng sẽ nhanh chóng biến thành kẻ tham tiền.



Lật đổ Từ Sĩ Nguyên không có gì to tát, danh tiếng thanh quan của ông ta không còn, không những không thể thăng chức mà còn bị triều đình tra hỏi, nhất thời sẽ không được trọng dụng nữa.



Nàng muốn lôi người sau lưng Từ Sĩ Nguyên ra và cả những gì mà Từ Sĩ Nguyên biết nữa.



Lão Nhạc đi ra ngoài, Ngô Đồng trên mái nhà lập tức để lộ ra nửa gương mặt, cười ha ha nói: "Đại tiểu thư, công tử đến rồi, có để ngài ấy vào không."



Lang Hoa không nói gì mà đứng dậy sai A Mạt lấy áo khoác.



Bùi Khởi Đường muốn đến, sao nàng có thể ngăn được? Người này không vào cửa trước không đi cửa sau mà trèo tường vào, khinh công Phùng sư thúc dạy hắn, toàn bộ đều dùng để leo cây trèo tường.




Một hồi sau, xích đu mới từ từ hạ xuống, hai má Lang Hoa đỏ bừng, đôi mắt càng long lanh.



"Từ từ đứng dậy, chân nhất định đã tê cóng rồi." Bùi Khởi Đường đưa tay vuốt nhẹ bàn chân Lang Hoa, tuy có chút vụng về nhưng lại rất cẩn thận.



Lang Hoa chưa từng biết, Bùi Khởi Đường lại tinh tế tỉ mỉ như vậy.



"Thật may mắn khi gặp được huynh." Lang Hoa lẩm bẩm nói.



Bùi Khởi Đường ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Lang Hoa bỗng cảm thấy hai má nóng bừng.



"Lang Hoa," Bùi Khởi Đường giang tay bế Lang Hoa lên, "Lúc nãy nàng vừa nói gì?"



"Bỏ ta xuống."



Cánh tay cường tráng của hắn ôm nàng vào lồng ngực ấm áp, trái ngược với sự mềm mại của nàng, hắn rất cứng rắn, cứ như thế ôm chặt lấy nàng. Trái tim hắn dường như đang đập trong ngực nàng, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.



"Lang Hoa," Bùi Khởi Đường nở nụ cười ấm áp, "Bây giờ ta mới biết, nhiều lúc đau tim cũng là chuyện tốt."



"Có được càng nhiều, tim càng muốn nổ ra như vậy."



Bùi Khởi Đường nắm chặt tay nàng, trong ánh mắt đen nhánh phản chiếu hình bóng nàng: "Ta có thể vứt bỏ mọi thứ, nhưng không thể không có nàng."



Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, cả buổi không thể nói được lời nào, nàng chỉ nghiêng người từ từ vòng tay qua lưng hắn, nhắm mắt lại, một cơn gió lướt nhẹ qua mặt nàng. Hơi thở của hắn quen thuộc như vậy khiến nàng bất giác rùng mình.