Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 49 : Không làm sẽ không chết

Ngày đăng: 10:40 18/04/20


"Anh Thiệu."



"Sao thế?" Thiệu Mặc Sâm cắm tai nghe vào điện thoại.



Biểu cảm của Hứa Thành Dục sắp không giữ nổi nữa, cả đoạn đường im lặng không nói gì thì thôi, bây giờ còn cắm tai nghe nghe nhạc, thật sự là không để cậu ta vào trong mắt.



"Thật ra tôi rất hâm mộ anh."



Thiệu Mặc Sâm im lặng nghe cậu ta nói.



"Tôi không có bằng cấp cao, cũng không xuất thân từ chính quy, tôi rất hâm mộ những người có xuất thân chính quy, không phải đi đường vòng."



Thiệu Mặc Sâm kinh ngạc nhìn cậu ta. "À, không có gì để hâm mộ đâu, từ nhỏ thành tích học tập của tôi đã tốt như thế rồi."



Hứa Thành Dục học tập không giỏi. "..."



"Bộ phim đầu tay anh đã nhận được vai nam chính, tôi nỗ lực nhiều như vậy nhưng vẫn kém anh."



Vẻ mặt Thiệu Mặc Sâm được sủng mà lo sợ. "Đều là trời cho thôi."



Hứa Thành Dục không được trời cho. "..."



"Anh nhìn đi, anh không cần nói gì bọn họ cũng vây quanh anh, nào giống tôi, thực ra tôi cũng chỉ muốn cố gắng hết mình thôi." Hứa Thành Dục bày ra nửa khuôn mặt buồn bã.



"Không có đâu...Tại vì nhân phẩm của tôi tốt thôi." Thiệu Mặc Sâm chớp mắt, làm vẻ mặt vô tội.



Hứa Thành Dục nhân phẩm không tốt. "..."



"Fan hâm mộ của anh cũng nhiều hơn tôi, anh Thiệu, ông trời thật sự không công bằng."



"À, chắc là do tôi đẹp trai." Thiệu Mặc Sâm nghiêm túc sờ cằm.



Hứa Thành Dục không đẹp trai. "..."



"Anh chỉ mới hơn 30 đã thành gia lập thất, còn tôi ngay cả một đối tượng cũng không có."



Đáy mắt Thiệu Mặc Sâm hiện lên một tia dịu dàng. "Đó là vì người yêu của tôi rất tốt."



Hứa Thành Dục không có người yêu tốt. "..."



Lên tới bậc thang cuối cùng để bước lên đỉnh núi, Hứa Thành Dục hít sâu một hơi. "Thiệu Mặc Sâm, có phải thực ra anh không thích tôi không? Nếu không...hà tất cứ phải giữ lời như ngọc thế làm gì?"



"À? Thì ra cậu cũng biết à?" Thiệu Mặc Sâm mặt không đổi sắc, đứng trên bậc thang cao ngất nhìn xuống Hứa Thành Dục bên dưới. "Cậu nói xem, cậu làm những chuyện đó rồi, dựa vào gì mà tôi phải thích cậu?"



"Tôi..." Hứa Thành Dục không ngờ Thiệu Mặc Sâm lại đứng trước ống kính mà nói ra tất cả mọi chuyện.



"Cậu nhằm vào tôi hay Bạch Trạch cũng được, bởi vì cậu chẳng làm ảnh hướng đến chúng tôi."



"Nhưng sao cậu lại ra tay với một cô gái mình không thù không oán? Hứa Thành Dục, từ tận đáy lòng tôi vô cùng xem thường cậu, cậu thực sự là một thằng đàn ông sao?"



Mặt Hứa Thành Dục nhanh chóng biến sắc. "Thiệu Mặc Sâm...Anh anh anh không nên ngậm máu phun người."




"Không sao, nhớ anh không? Có phải một ngày không thấy dài tựa ba thu không?"



"Khụ khụ..." Liễu Mạn Tinh bị nhét đầy thức ăn cho chó vào miệng, này này này, ở đây còn có người thứ ba nhé.



"Cô bị ho sao? Nhớ uống thuốc đầy đủ." Thiệu Mặc Sâm khuyên thật lòng.



Liễu Mạn Tinh. "..." Đừng tưởng tôi nghe không hiểu cậu đang mắng tôi.



***



"Đây là gì?"



Mấy trợ lý cùng nhau đứng lên giấu camera ra phía sau.



Bạch Trạch. "...Thực ra cũng là thanh niên rồi, có nhu cầu là bình thường thôi, còn các cậu...có phải hơi nhiều không?"



Trợ lý. "..." Đạo diễn Bạch! Anh nghe chúng tôi nói! Chúng tôi không xem JAV mà.



Một người trợ lý lên tiếng. "Chúng tôi đang xem sức mạnh đàn ông của ảnh đế."



"Sức mạnh đàn ông?" Bạch Trạch nhướn mày.



"Đạo diễn Bạch, cho anh xem nhưng anh không được nói với người khác, đoạn video này không thể phát ra ngoài."



Bạch Trạch gật đầu.



....



Trong lều...



"Thiệu Mặc Sâm? Có phải anh nên giải thích chuyện trên núi cho em không?"



Thiệu Mặc Sâm chớp mắt tỏ vẻ vô tội, rốt cuộc ai đã bán đứng anh.



"Anh có thể giải thích." Thiệu Mặc Sâm giơ tay.



"À, anh muốn nói anh không sao à?"



Thiệu Mặc Sâm lặng lẽ nuốt xuống lời nói "Anh không biết", ngoan ngoãn nghe cậu dạy dỗ.



Nói xong câu cuối cùng, Bạch Trạch không còn hoảng hốt nữa, đột nhiên kéo tóc Thiệu Mặc Sâm, hôn lên trán anh.



"Đừng để em phải lo lắng, anh bảo chúng ta cùng nhau sống tới 99 tuổi. Lỡ như...anh chẳng muốn ở một mình hơn 60 năm đâu."



"Bảo bối."



"Thiệu Mặc Sâm, đừng đối xử với em như vậy."



Thiệu Mặc Sâm kéo cậu vào trong lồng ngực, tim anh trở nên mềm nhũn. "Anh nghe lời em, sau này không mạo hiểm nữa."