Đấu Phá Thương Khung
Chương 552 : Định đối thủ
Ngày đăng: 13:39 19/04/20
"Oành!"
Trên bầu trời, một thân ảnh màu đen, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, hai chân nặng nề đáp trên mặt đất, trong nhất thời, nơi đặt chân trên sàn nhà tối đen được chế tạo từ tài liệu đặc thù thế mà lặng yên nứt ra khe hở thật nhỏ. Hơn nữa, trong sát na rơi xuống đất, mấy người dự thi trên bãi đất cũng cực kì rõ ràng cảm thấy mặt đất hơi rung rung một chút, lập tức mục quang hướng đến bóng hắc ảnh kia đều ngạc nhiên, đến lúc tầm mắt trộm thấy được người đến, cũng hơi hoảng hốt.
Bá Thương Liễu Kình, cổ khí phách lăng lệ cùng dữ tợn này sợ là cả nội viện cũng chỉ hắn có thể sở hữu mà thôi.
Khi rơi xuống đất, thân thể Liễu Kình thẳng tắp như cán thương, không chút gấp khúc, sau lưng đeo xiên một thanh hắc sắc trọng thương cao ngang người, bên trong ẩn ẩn thẩm thấu ra khí thế mạnh mẽ.
Sau khi hạ xuống, Liễu Kình đột nhiên ngẩng đầu, đem tầm mắt hướng đến nơi nào đó trên đài cao, trong tầm mắt tràn ngập chiến ý nóng cháy, mà nơi tầm mắt hướng đến, chính là Lâm Tu Nhai như mọi người sở liệu.
Ánh mắt toàn trường theo tầm mắt Liễu Kình mà dời đi, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tu Nhai, cảm thụ khí thế phùng mang trợn mắt của hai bên, trong lòng đều cực kì chờ mong, không biết hai vị thuộc loại chân chính đứng đầu Nội Viện này giao thủ, ai sẽ thắng đây?
Đối với ánh mắt kia của toàn trường, Lâm Tu Nhai cười nhạt, hướng về Tiêu Viêm phía không xa chắp tay, chợt mũi chân điểm một cái trên đất, thân thể giống như một phiến lá rơi, lập tức lóe ra khỏi đài cao. Một cỗ gió màu xanh nhạt xuất thành hình dưới bàn chân, cuối cùng, hắn giống như đi cầu thang, bàn chân mỗi lần hạ xuống, đều như giẫm trên bậc thang vô hình. Một màn này nhìn qua thực là có chút như cảnh giới đạp không phi hành. Chiêu thức ấy không thể nghi ngờ lập tức khiến cho toàn trường kinh hô, bọn họ cũng đều biết, cho dù là đấu vương cường giả cũng phải mượn đấu khí hóa cánh mới có thể dừng lại trên không, mà loại tình huống trông như không hề mượn lực mà như lý bình địa (giống như đi trên đất bằng) này, chính là ít nhất cần phải đấu hoàng thực lực mới có thể miễn cưỡng làm được.
"Tốt lắm, rút thăm bắt đầu!"
Một tên dự thi theo lệnh đi tới thạch thai, sau đó từ bên trong rút ra thẻ trúc, sau khi đọc ra số của bản thân, lúc này mới lui ra. Cho nên, hôm nay với man lực gần như biến thái của Tử Nghiên, chỉ sợ xem như là bọn Liễu Kình cũng khó có thể chống lại. Tiểu cô nương kia đã trở thành một tồn tại vượt quá lẽ thường trên Cường Bảng.
"Khụ!" Tiếng ho khan nhàn nhạt ẩn chứa đấu khí vang lên bên tai mỗi người trong toàn trường, nhất thời tiếng rì rầm bắt đầu giảm xuống, một lát sau hoàn toàn tiêu tán. Từng đạo ánh mắt nâng lên, nhìn hắc bào lão nhân ở trung tâm đài cao, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ cùng tôn kính. Làm đại trưởng lão bên trong Nội Viện thực lực cùng quyền lực gần với thần bí viện trưởng, cho dù là trưởng lão bình thường đối với lão cũng duy trì kính ý, huống chi mấy tên đệ tử bọn chúng. Tiêu Viêm vẫn chưa vội rút thăm, đứng tại chỗ. Bỗng nhiên nhíu mày, mỉm cười nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua phía sau, vừa vặn nhìn thấy một ánh mắt oán độc. Xem bộ dáng này, chính là Bạch Trình lúc trước bại trong tay mình. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, tựa hồ vẫn đối với y ghi hận trong lòng như cũ. Hơn nữa, trong phần ôm hận này, cũng có vài phần không phục, có lẽ hắn cũng giống như ngoại giới, cho rằng mình thua trong tay Tiêu Viêm duyên cớ bởi vì viên Long Lực Đan kia.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm phóng tới, khuôn mặt Bạch Trình run rẩy phấn chấn, cười lạnh một tiếng, sải bước về phía trước, đến rìa thạch thai, sờ soạng một trận, cuối cùng lấy ra thẻ trúc màu hồng, thanh âm nặng nề đọc lên: "Thẻ hồng mười lăm." Sau khi đọc, hắn lui qua một bên, tiếp tục giương ánh mắt ác độc nhìn Tiêu Viêm, trong lòng độc địa nguyền rủa: "Tốt nhất rút được thẻ trúc giống Liễu Kình!"
Trong lúc Bạch Trình rủa xả, Tiêu Viêm rốt cuộc chậm rãi đi đến thạch thai, sau đó rút ra thẻ hồng, ánh mắt đảo qua, đầu tiên là rung mình, chợt khóe miệng hiện lên một chút cân nhắc.
"Thẻ lam… mười lăm." Tiêu Viêm nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt khẽ nâng, gặp được khuôn mặt cười lạnh đột nhiên cứng ngắc của Bạch Trình.