Đế Vương Công Lược
Chương 127 : Mã Lục [ Võ công cao tới đâu cũng chỉ là đầu hói]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ Diệp Cẩn, nói: ” Ở chỗ này chờ ta.”
” Ngươi phải cẩn thận một chút.” Diệp Cẩn nhíu mày: ” Chuyện khác thường ắt có nguyên do, cũng không biết rốt cuộc hắn đang nắm trong tay những thứ đồ chơi gì, nhưng tám phần mười là sẽ có đạn pháo thuốc nổ.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, ngưng thần tĩnh trí chờ người nọ tới gần, sau đó một chân đạp lên hàng rào mượn lực tung người nhảy lên không trung, tay phải lập tức kéo dây cung, ba mũi tên nhọn lao vút ra như sao rơi, ở trên không trung đâm thủng tầng tầng tiếng gió.
Thấy trong thành có mai phục, người nọ không những không tránh né mà còn cất tiếng cười khằng khặc, vô cùng quỷ dị. Thân thể đang giữa không trung lại vọt lên cao mấy trượng, khó khăn tránh thoát mũi tên nhọn hoắc.
Sở Uyên thấy vậy giật mình, hắn coi như cũng biết được rất nhiều loại khinh công tinh diệu tuyệt luân, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến một người dù không cần mượn bất kì ngoại lực nào mà vẫn có thể ngay giữa không trung vọt lên cao hơn nữa.
Mấy quả đạn pháo hình cầu màu đen bị hắn ném từ giữa không trung xuống, bay về phía nhà dân khắp bốn phương tám hướng. Thẩm Thiên Phong không còn thời gian để tiếp tục cân nhắc nữa, xoay người ném ra một nắm phi tiêu, để cho những quả đạn pháo kia phát nổ giữa không trung. Tiếng nổ vang dội truyền đi khắp thành, vòng tới dãy núi phía sau, rồi lại bị dội trở về lần nữa. Dân chúng bị dọa hú vía, ôm nhau nằm không dám hé chăn ra, không phải đạo tặc có thể bay lên trời chui xuống đất kia đã bị bắt rồi ư? Vì sao đêm nay còn tới nữa?
Quan binh tuần tra cũng cầm đuốc và xích sắt rầm rập chạy tới. Sở Uyên nói: ” Đi hỗ trợ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi cũng phải cẩn thận.”
Đối phương giống như đã bị chọc giận, lại tiện tay tung ra bảy tám quả đạn pháo, nhưng lần này không ném về phía nhà dân nữa, mà toàn bộ đều ném về phía Thẩm Thiên Phong.
Đoạn Bạch Nguyệt một tay rút ra Huyền Minh Hàn Thiết, giữa tiếng vang ong ong, mũi kiếm nhìn như ảm đạm chỉ trong nháy mắt đã ngưng kết ánh trăng lóe ra hàn quang lạnh lẽo, cùng với một cỗ nội lực cường đại, quét toàn bộ đạn pháo bay trở ngược lại hướng cũ.
Diệp Cẩn bĩu môi, võ công còn cực cao.
Nhưng vẫn chỉ là một kẻ hói đầu, chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện võ công cao hay thấp.
Rất là kiên định. À hihi…repost là đồ cún con nhé *^_^*
Thấy toàn bộ đạn pháo đang bay ngược về phía mình, người nọ cũng cả kinh thất sắc, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi, đạn pháo nối tiếp nhau nổ tung quanh thân hình hắn, lực nổ cơ hồ có thể chấn vỡ lồng ngực, máu tươi tràn ra khóe miệng, thân thể cũng nhanh chóng rơi xuống phía dưới. À hihi…copy repost là đồ cún con nhé *^_^*
Đoạn Bạch Nguyệt tung người bay lên, xách cổ áo hắn cùng rơi xuống mặt đất.
Diệp Cẩn là người đầu tiên chạy tới, cầm một cây gậy nhỏ hất khăn che mặt của người nọ ra, kề sát vào nhìn nửa ngày, sau đó đem miếng vải bố kia lấp lại trên mặt hắn, nói: ” Không nhận ra.” Cũng không phải rất nổi danh, vì sao lại phải che mặt! À hihi.. repost là đồ cún con nhé *^_^*
” Hoàng thượng.” Quan binh cũng chạy tới, đèn đuốc sáng trưng, người dẫn đầu là Trác Vân Hạc. Hắn biết đêm nay Thẩm Thiên Phong sẽ canh chừng ở đây, vì vậy mà dù đã bị Sở Uyên ngay mặt hạ chỉ cấm hắn tham gia vào chuyện này nhưng vẫn tới. Có điều hắn thân là Thống soái nên ban đêm cũng sẽ tuần tra, cho nên cũng không tính là kháng chỉ.
Sở Uyên thầm lắc đầu, người này đúng thật là lì như trâu, cũng không biết bao giờ mới có thể sửa được.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ừ, là nhờ hồng phúc của ta.”
Sở Uyên nghe vậy buồn bực: ” Cái gì gọi là hồng phúc của ngươi?” À hihi…copy repost là đồ cún con nhé ^_^
Đoạn Bạch Nguyệt cực kì vô sỉ nói: ” Trong sử sách cũng viết như vậy, Hoàng hậu hiền lương thục đức mới cớ thể được trời xanh giúp đỡ, ngũ cốc bội thu mưa thuận gió hòa, bách chiến bách thắng.”
Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Ngươi suốt ngày đều xem mấy loại dã sử loạn thất bát tao này đó hả?”
” Đùa ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt niết niết cằm hắn: ” Vừa nói đến đánh giặc đã tinh thần phấn chấn rồi, đây chính là phòng ngủ, chỗ ngủ.”
” Trời cũng sáng rồi, còn ngủ gì nữa.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Ngươi đi nghỉ một lát đi.”
” Ngủ một mình a?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vậy thì thôi, quá thiệt thòi.”
Sở Uyên chậc chậc: ” Ngươi cũng đã xem sử sách rồi, trong đó không dạy ngươi rằng không được làm trái thánh ý sao?” Nếu cứ đà này sớm muộn gì cũng sẽ bị biếm lãnh cung, rất thê thảm.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn lên, bước về phía mép giường: ” Nghe lời, ngủ nửa canh giờ cũng được. Trác Vân Hạc kia vừa nhìn cũng biết là một hán tử thô kệch, viết chữ lâu muốn chết, không nhanh như vậy được đâu.”
Trong quân doanh bên ngoài thành, Phùng Thần vừa viết vừa nói: ” Không cần phải kể cặn kẽ như vậy.”
Trác Vân Hạc nói: ” Hoàng thượng đã nói một chuyện nhỏ cũng không được phép bỏ sót a.”
” Đúng là Hoàng thượng đã nói như vậy, nhưng thống soái nghe tại hạ khuyên một câu đi, mấy chuyện như “một bữa ăn mấy chén cơm” thế này thật sự không cần phải thượng tấu đâu.” Phùng Thần vẫy vẫy cổ tay đau nhức: ” Trừ những thứ này ra, còn gì nữa không?”
Trác Vân Hạc lắc đầu: ” Không có.”
“Không có?” Phùng Thần cầm xấp giấy kia lật qua lật lại xem một lượt, sau đó thở dài nói: ” Thứ cho hạ quan nói thẳng, nếu cứ thế này mà trình lên Hoàng thượng thì tám phần mười là Thống soái sẽ bị phạt.”
Trác Vân Hạc nhíu mày: ” Có ý gì?”
” Chuyện của Mã Lục lần này, nói nghiêm trọng thì đích xác cũng nghiêm trọng, tuy đã phạm lỗi lầm, nhưng hắn làm ra được loại cơ quan vô cùng tinh xảo cũng là sự thật.” Phùng Thần kiên nhẫn nói: ” Lúc này song phương sắp khai chiến, nhân tài hiếm thấy như vậy phạm phải sai lầm mà Thống soái chỉ đuổi hắn ra khỏi quân doanh, cách giải quyết vừa khắt khe vừa không suy tính kĩ càng như vậy, thật sự là có chút thiếu sót.”
À hihi..copy repost là đồ cún con nhé *^_^*