Đế Vương Công Lược
Chương 128 : Đánh bậy đánh bạ [ Có người từng đi qua Nam Dương]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
” Vậy thì phải viết như thế nào?” Trác Vân Hạc than thở: ” Mọi chuyện chính là như vậy, không lẽ còn muốn ta khi quân phạm thượng bịa đặt thêm sao?”
” Tất nhiên không phải như thế.” Phùng Thần bị dọa hết hồn, nhanh chóng ngắt lời hắn: ” Ý của hạ quan là, nội dung của xấp giấy này thì vẫn vậy, nhưng có thể thay đổi phương thức biểu đạt một chút để người đọc cảm thấy uyển chuyển hơn a.”
” Được được được, tùy ngươi, muốn viết thế nào thì viết.” Trác Vân Hạc phất tay một cái: ” Chỉ cần không đổi trắng thay đen là được, còn muốn uyển chuyển bao nhiêu thì cứ uyển chuyển bấy nhiêu.”
Phùng Thần đáp ứng một tiếng, ngồi xuống bàn mài mực. Trác Vân Hạc ngồi đối diện hắn, thầm nghĩ xem ra tên văn nhân này đến thời khắc mấu chốt vẫn còn có chút tác dụng a, lời nói cũng không phải là không đúng tí nào.
Hôm qua Sở Uyên nói muốn sáng nay xem, Phùng Thần gấp gấp gáp gáp đuổi theo thời gian, rốt cuộc cũng trình bản tấu chương lên trước bữa trưa.
” Cái này do ai viết?” Sở Uyên tùy ý lật lật.
Phùng Thần thành thật trả lời: ” Trác Thống soái kể lại, hạ quan giúp hắn ghi chép chỉnh sửa.”
” Chắc cũng không đơn giản chỉ là ghi chép chỉnh sửa thôi, có đúng hay không?” Sở Uyên cười: ” Ti tưu thất sắc, bốn chữ này có ý gì, chỉ sợ Trác Vân Hạc cũng xem không hiểu.”
Ti tưu thất sắc: ý nói người có xuất thân thấp hèn.
Trán Phùng Thần bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.
” Trẫm chỉ muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra thế nào thôi, cũng không phải là muốn đọc một áng văn chương trau chuốt hoa lệ.” Sở Uyên lắc đầu: ” Thôi được rồi, gọi Trác Vân Hạc tới đây gặp trẫm.”
” Dạ.” Phùng Thần xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình hơi tự cho là thông minh, may mắn là sau khi Trác Vân Hạc nghe được chuyện này cũng không tỏ vẻ bất mãn gì nhiều, ngược lại còn bẩm tấu Sở Uyên nói tất cả tội lỗi đều do bản thân mình gây ra, không liên quan gì đến Phùng Thần.
“Ngươi có bị cách chức giáng tội hay không, chuyện này có thể đợi sau khi chiến tranh kết thúc rồi lại nói.” Sở Uyên nói: ” Mã Lục kia từng tự ý đả thương người ngay trong quân doanh sao?”
” Thiên chân vạn xác.” Trác Vân Hạc nói: ” Mã Lục là người nóng nảy táo bạo, chỉ cần không vừa ý một chút là sẽ xảy ra xung đột với người khác liền. Nhưng vì vóc người hắn quá gầy yếu nên nếu lấy cứng đối cứng thì mười phần mười là sẽ bị đánh cho mặt mũi bầm dập sưng tím. Vì vậy hắn đã chế tạo ra rất nhiều loại ám khí, cũng nhờ có mấy thứ đồ chơi này mà chỉ trong một tháng hắn đã đả thương mười bảy người. Sau khi biết chuyện, mạt tướng liền chiếu theo quân quy đánh hắn hai mươi trượng, sau đó đuổi ra khỏi quân doanh.”
” Hắn còn chế tạo những thứ gì? Còn giữ lại không?” Sở Uyên hỏi. À hihi…repost là đồ mặt shit *^_^*
Trác Vân Hạc nói: “Chuyện này mạt tướng cũng không rõ lắm, phải điều tra rồi mới biết được.”
” Đi thăm dò một chút đi.” Sở Uyên nói: ” Chỉ cần là thứ do chính tay hắn làm ra, không cần biết là lớn hay nhỏ cũng đều mang về đây cho trẫm.”
” Dạ!” Trác Vân Hạc ôm quyền cúi đầu: ” Mạt tướng đi làm ngay.”
Sở Uyên gật đầu, bốn người cùng nhau đi tới quân doanh.
Trác Vân Hạc nghe tin bị dọa hết hồn, vội vàng chạy ra cung nghênh thánh giá, trong lòng như có nghìn vạn con chim đang hót, Hoàng thượng đích thân tới gặp… Nghìn vạn lần đừng nói là hai ngày sau Mã Lục kia cũng bò lên trên đầu mình làm Đại tướng quân a, khi đó mới thật sự là nghẹn khuất chết. À hihi…. repost là đồ mặt shit *^_^*
Thuốc của Diệp Cẩn hết sức thần kì, sau khi ăn vào, tuy Mã Lục vẫn không đứng dậy nổi nhưng cũng không còn quá đau đớn như trước nữa. Lúc Sở Uyên và mọi người vào phòng, Mã Lục đang nằm trên giường, đờ người ra nhìn nóc lều trại. À hihi…. repost là đồ mặt shit *^_^*
” Khụ!” Phùng Thần đứng phía sau ho khan một cái, thầm nghĩ không lẽ người này đau quá ngu si rồi? Hoàng thượng tới mà vẫn còn nằm đó trợn tròn mắt suy nghĩ viển vông.
Sở Uyên đi tới mép giường, đưa tay huơ huơ trước mặt hắn.
Mã Lục đột nhiên hoàn hồn, vừa nghiêng đầu đã thấy một đoàn người vây quanh, người đứng giữa mặc hoàng bào, ngũ quan tuấn tú thân hình cao lớn, lại chớp mắt một cái thì thấy người này trông hơi quen quen.
” Nhìn thấy Hoàng thượng, còn không mau hành lễ?” Phùng Thần không nhịn được nữa lên tiếng mắng một câu. Tuy hiện tại Mã Lục cũng chỉ có thể nằm im bất động, nhưng cũng không thể mở mắt nhìn chăm chăm vào Hoàng thượng được a, như vậy còn ra thể thống gì.
” Hoàng thượng.” Lúc này Mã Lục mới ý thức được mình thất thố, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: ” Ta chỉ là…. Thảo dân chỉ là….vừa rồi còn tưởng là đã từng gặp Hoàng thượng ở nơi nào đó rồi.”
” Gặp trẫm?” Sở Uyên hỏi: ” Gặp ở đâu? Nam Dương?”
“Phải.” Mã Lục chột dạ, lại nhanh chóng nói: ” Nhưng người kia cũng không phải là Hoàng thượng, tuy rất giống nhưng tướng mạo vẫn có chút khác biệt.” À hihi…. repost là đồ mặt shit ^_^
” Ngươi đã từng làm việc cho hắn sao?” Khóe miệng Sở Uyên khẽ cong lên.
” Hoàng…..Hoàng thượng.” Mã Lục câm như hến, giọng nói càng lúc càng nhỏ: ” Không có, có, có, nhưng chỉ làm được mấy ngày thì đã bị đuổi đi.”
” Làm cái gì cho hắn?” Sở Uyên lại hỏi.
Mã Lục do dự một chút mới nói:
” Quan tài.” À hihi…. repost là đồ mặt shit *^_^*
À hihi…. repost là đồ mặt shit *^_^*
Chương sau Tư Không ca ca của nhân gia xuất hiện lại rồi, mỗi lần ổng xuất hiện là nhân gia lại cười đau ruột. *^_^*