Đế Vương Luyện Thần
Chương 10 : Vũ khí
Ngày đăng: 00:58 27/06/20
10.Vũ khí
꧁༺†༻꧂
-------------------
Ngạo Phong tỉnh lại, hắn liếc nhìn Tuyết Lan, nàng thật là một tuyệt tác trời sinh ! Nhìn nàng chỉ có vô tận khí chất ôn nhu hiền thục, mà hắn cũng nhận ra, đối với nàng thì hắn là nhất.
Cơ mà trên cơ thể cũng lưu lại không ít dấu vết của đại chiến đêm qua không khỏi làm hắn đau lòng.
Vuốt ve sướng tay đã mắt một hồi, hắn kéo mềm lên che phủ xuân cảnh, nhẹ nhàng xuống lầu.
3 tiếng sau, Mặt Trời sáng tỏ...
Tuyết Lan tỉnh lại. Bên dươi vẫn 1 cảm giác khó chịu, càng là đỏ mặt khi nghĩ tới đêm qua bản thân thác loạn đến nỗi như vậy
Quan trọng hơn là Ngạo Phong đâu ?
Tuyết Lan vươn mình ngồi dậy, lấy tạm 1 cái y phục khoác lên mình, còn chưa có trải chuốt cái gì đây.Nàng đứng dậy, khẽ nhíu mày, 2 chân hơi run.Bất quá Ngạo Phong vẫn là ưu tiên hàng đầu của nàng.
Cũng may là hắn đúng lúc đạp cửa đi vào, mang theo 1 mâm đồ ăn.
Nhìn thấy nàng như vậy không khỏi đau lòng, lắc đầu , nhanh chóng tiến đến đỡ lấy.
Nàng là nội y còn chưa mặc ah...
Ngạo Phong không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
- Muốn em sao ?
Tuyết Lan hỏi, mà hắn như ma xui quỷ khiến gật đầu
- Đương nhiên...
Cơ mà hắn vội thanh tĩnh, như vậy không ổn, nàng sẽ lại thêm thương tổn, không tốt.
Tuyết Lan cởi y phục ra phân nửa, hắn mau chóng nắm tay nàng ngưng lại.
- Ực... để lúc khác, bây giờ em không tốt,....ân...ah, không tốt, khổ nhiều sướng ít, không được, nhất định sẽ không tốt cho sức khỏe...
Ngạo Phong lúng túng ngăn cản nàng mặc dù hắn...thèm nhỏ dãi!
Mà thế nào lại còn phun ra 1 câu , tuy lầm bầm trong miệng, Tuyết Lan vẫn nghe thấy ah !
- Hức, mặc như vậy đủ rồi, không cần nội y ah...
Tuyết Lan khẽ ửng hồng, làm như không nghe thấy, nhìn nhìn lại hắn , phát hiện trên tay có nhiều vết dao cứa ah.
Thấy nàng chằm chằm nhìn vào tay mình, hắn bất giác giụt tay lại.
- Ah, hay là em thử mấy món này ah, tự tay anh làm đó...
Để nàng ngồi trên mềm êm, hắn kéo nguyên bàn thức ăn lại gần.
Phải nói thức ăn ngon, rất ngon , siêu ngon, cực kì ngon...nhưng trong đó có 1 món duy nhất tệ không chê vào đâu được nhưng mà nàng vẫn cố ăn hết.
Hắn nhìn vào nơi cái đĩa trước đó chất đầy mấy cái bánh bao nhỏ , có chút buồn.
Bánh bao là thứ hắn làm kém nhất, tuy cũng tính trình độ làm bếp thượng thừa, nhưng nó là món hắn chứa nhiều hơn là căm phẫn.
Bánh bao độc chết 300 người anh em của hắn, tuy không phải hắn hạ độc, nhưng bánh bao là do hắn làm ...
Dù hắn làm không hẳn là bánh bao hoàn mĩ, cơ mà nhìn nó cũng tương tự như vậy nên thành ra cũng chả có tâm tình...
- Không sao, nó rất ngon đó anh...
Tuyết Lan cố gắng động viên.
Trước khi chết , bọn họ, những cấp dưới anh em đã từng, không ai chê hắn cả, mà có 1 tên tiểu tử mới bước chân lên chiến trường được hắn cứu 1 mạng , tới lúc hấp hối vẫn động viên...Nó rất ngon !
Ngạo Phong trầm mặc 1 hồi rốt cuộc tỉnh táo trở lại.
Chỉ mong bọn họ sớm đầu thai, không cần phải đi lính nữa mà an tâm hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc, cái ánh mắt gian manh lại dán trên người Tuyết Lan.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn thở hắt ra, chuyện đáng quên cứ nên quên đi...
- Chúng ta ra ngoài được chứ ?
Không nhịn được khẽ bóp nàng 1 cái cười tà.Cảm giác quả nhiên thoải mái ngây ngất.
Tuyết Lan khẽ ưm một tiếng cũng gật đầu tiếp lời.
- Vừa vặn hôm nay Bách Bảo Thương Hội có mở đấu giá, chúng ta tới đó coi thử.
- Bách Bảo Thương Hội ?
Tuyết Lan như có một chút bi thương, nhanh một chút liền biến mất.
- Anh vốn là chủ nhân của nó ah, chỉ là, không nghĩ trên đời nhiều kẻ vô sỉ đến vậy...
Tuyết Lan hận ý rất rõ ràng, hắn cũng đoán mò được phân nửa, liên quan tới việc hắn mỗi ngày mất trí đi, mỗi ngày một sắc thái, không khác kẻ ngốc là bao.
Ngạo Phong lắc đầu, khẽ vuốt vuốt vuốt bàn tay nhỏ của nàng.
- Bách Bảo Thương Hội buôn bán đấu giá xuyên suốt khắp nơi, ở đâu cũng có chi nhánh, buôn bán vô cùng phát triển, cũng lôi kéo được không ít người cùng tham gia hỗ trợ hoặc là tìm bảo thông qua hội để làm giàu, trao đổi, hoặc là đấu giá những vật quý khiến người người tranh.
Ngạo Phong cũng gật đầu đã hiểu. Nói chung là như 1tập đoàn xuyên quốc gia ah, còn thuộc vào hàng khủng bố đây.
Đợi Tuyết Lan thay y phục xong cùng hắn xuống đường tới Bách Bảo Thương Hội. Nàng cũng che đi dung mạo của mình bằng một tấm lụa trắng nhỏ.
Tuy vậy, với 2 người bận đồ đôi như này...còn rất nổi bật ah.
Mà kẻ gây chú ý giờ đây là hắn ah.
Cùng với nàng 1 thân bạch y, trước kia mái tóc nhím đen nâu giờ đây đã ' bay màu' chuyển sang màu bạc.
Dù là thiếu nữ hay phụ nhân cũng phải liếc mắt nhìn hắn 1 lần.Cũng không ít người mê zai mà ngây ngốc, có khi là đi cùng bạn tình cũng cảm thấy rạn nứt rồi ah...
Tội lỗi, tội lỗi quá !!! Phá một ngôi chùa không thể phá một mối lương duyên ah.
Ngạo Phong cao hứng, tay ôm eo Tuyết Lan sóng bước mà đi, đầu thầm nghĩ ' xin lỗi nhưng đây mới là vợ ta '.Thật muốn gỡ khăn của Tuyết Lan xuống để cho bọn chúng trố mắt ra.
'Trùng hợp' thay một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua kéo đi chiếc khăn che mặt, để lộ dung nhan của Tuyết Lan.
Im cmn lặng.
Nữ thì quay đi thấy thẹn, mà đến lượt cánh nam nhân trầm trồ.
Ngạo Phong một đoạn đường không thể diễn tả nổi cảm xúc kích thích không chịu nổi.
Cơ mà, hắn thấy nàng có gì đó không đúng lắm. Thiếu thiếu gì đó , chỉ là chưa nghĩ ra.
2 người đứng trước 1 tòa nhà lớn kiến trúc vuông , 3 tầng . Ngay trước cửa đã có 2 con nghê đá to lớn cùng 2 tên hộ vệ chấn giữ cửa. Cạnh đó là những thị nữ túc trực sẵn sàng tiếp khách. Đều là những nữ nhân ưa nhìn, có khả năng giao tiếp tốt, thân đẹp dang chuẩn, lại thêm hồng y bó sát tôn dang ngực công mông thủ sao có ai chê vào đâu được.
Tuyết Lan lấy ra 1 chiếc lệnh bài lục ngọc ánh kim khắc 2 chữ Bách Bảo để cho 2 tên hộ vệ ngây người, thị nữ túc trực cũng định mau gọi trưởng quản đến thì bị nàng ngăn lại.
- 1 phòng tốt nhất là được rồi...
Tuyết Lan nhẹ nhàng nói.
- Vâng, hai vị đi theo tiểu nữ...
Hắn thấy chiếc lệnh bài kia có vẻ như cũng phân bậc như quân hàm ah, lại tinh xảo đến vậy, đại biểu thân phận không nhỏ. Hắn lại tự giễu...Tuyết Lan nói hắn còn là chủ Bách Bảo Thương Hội đây.
Thị nữ kia cũng dẫn 2 người tới 1 phòng vip nhất, ở trên lầu 3 chính là thể hiện thân phận khác biệt, có thể quan sát tất cả, trang trí cũng xa hoa hơn, cách nhiệt cách âm hoàn hảo,người bên trong có thể nghe nhìn bên ngoài rất tốt, ra lệnh đều là thông qua 1 cơ quan nhỏ, giúp biến tướng đi âm thanh, che giấu thân phận .Người bên ngoài muốn nhìn vào cũng thực khó, sẽ là tốn không ít công phu.
Mà 2 người tới, buổi đấu giá cũng vừa mới diễn ra, đang đấu giá 1 kiện vũ khí Hiếm Có trung phẩm, một cây đinh ba vàng kim.
Người người thay nhau hét giá, tranh nhau muốn vỡ đầu. Hiếm Có phẩm cấp mà, đâu phải rau xanh ngoài chợ !
Nhưng ở đây không có thứ hắn cần, cũng không có khoáng quặng để chế tạo vũ khí.
Bên trong nhẫn Tuyết Lan đưa cho, vũ khí Sử Thi cũng có mấy cái, 1 cái Truyền Thuyết, cơ mà hắn thực sự muốn nung chảy chúng ra chế tạo vũ khí chó riêng mình quá.
Tuyết Lan như thấy hắn có vẻ thất vọng cũng hỏi xem
- Phải chăng không có vũ khí phù hợp cho anh ?
Ngạo Phong gật đầu.
- Phải đủ bén, vừa tay, linh hoạt.
Hắn cũng lấy ra bản vẽ thiết kế chi tiết 1 thanh Katana, 1 đôi đoản kiếm tanto , 1 cây dao găm quân đội chuyên dụng, 1 đôi súng lục.
Tuyết Lan cũng nhìn qua thử 1 lần , gật đầu.
- Ưm, khoảng 7 ngày sau chắc chắn sẽ có...
Nàng phân phó cho thị nữ bên ngoài 1 tiếng rồi cùng Ngạo Phong quay về Minh Nguyệt lâu.
Ngạo Phong 1 đường nhìn chằm chằm Tuyết Lan, cảm giác nàng khác biệt ở chỗ nào đó....
Mãi tới khi đến trước cửa Minh Nguyệt Lâu, hắn cũng phát hiện ra rồi.
Dù nàng thân y phục đường hoàng, cũng không để lộ da thịt , cơ mà rốt cuộc đến đây hắn mới minh bạch, bộ ngực nàng nảy tưng tưng, hẳn là không có dùng nội y ah...
Ngạo Phong phấn khích khác thường, hơn nửa chú ý dời xuống bên dưới.
Ngạo Phong nuốt nước bọt.
' Có phải hay không nàng nghe được mình nói hôm trước, lại có thể nguyện ý thực hiện ...'
Như vậy đủ thấy Ngạo Phong ở trong lòng Tuyết Lan cao đến nhường nào. Hắn như là chúa tể, phục tùng tuyệt đối ah.
Dâm hỏa trong lòng bốc lên hừng hực. Người vợ cực phẩm là đây chứ đâu.
Hắn thực sự khâm phục Ngạo Phong khi trước, chẳng lẽ có vấn đề về quang học nên không nhìn ra vợ mình khủng gấp vạn lần nữ tử bên ngoài.
Con cu phất cờ khởi nghĩa. Ngạo Phong máu dâm sôi sục , áp sát lấy nàng cùng đi lên phòng trên tầng 6.
1 buổi đi bộ hẳn là nàng cũng ngứa ngáy lắm rồi ah...
Lột hết quần áo chỉ trong 1 nốt nhạc, hắn chạm nhẹ vào đám lông mu kia, khẽ vuốt nhẹ 1 cái, dâm thủy liền như thác đổ ào ào chảy ra
- Em khó chịu lắm phải không ?
Hắn hai tay nhào nặn bầu ngực bên trên.
- Ưm...ư...chỉ là...có...ư...chút không quen....ưm...
- Vậy sao...không ngờ em dâm đãng vậy đó...
Tuyết Lan mất mát, vẻ mặt thất vọng, hơi đượm buồn.
- Anh không thích sao ?
Ngạo Phong ngớ người, khẽ cười, hôn lấy nàng.
- Không phải, chỉ là, em sẽ mãi mãi là của anh thôi, cũng chỉ được dâm đãng như vậy với anh,...càng dâm càng tốt, không thể nào ghét em được, vợ yêu ạ !
Con cu chui hết vào trong âm đạo để Tuyết Lan mở to mắt ra, miệng nhỏ hút lấy khí sau màn cháo lưỡi vừa rồi.
Từng tấc da thớ thịt hai người như hòa làm một. Bên dưới nàng như được lấp đầy...
Giải tỏa căng thẳng part 1 nhanh chóng kết thúc, hắn là sợ nàng không chịu được dày vò ah.
Ngạo Phong nhẹ nhàng lau khô Tuyết Lan từ đầu đến chân như muốn đánh bóng nàng vậy. Thân thể tuyệt mĩ kia sẽ do hắn đích thân xuất thủ !
Đến khi Tuyết Lan ngược với muốn giúp hắn thì...vẫn là cản không được, đè nàng ra làm tiếp part 2, và cả part 3 đến đêm nữa.
Ngạo Phong thỏa mãn ôm nàng đi ngủ sau đại chiến. Thực là mĩ mãn !
꧁༺†༻꧂
꧁༺†༻꧂
-------------------
Ngạo Phong tỉnh lại, hắn liếc nhìn Tuyết Lan, nàng thật là một tuyệt tác trời sinh ! Nhìn nàng chỉ có vô tận khí chất ôn nhu hiền thục, mà hắn cũng nhận ra, đối với nàng thì hắn là nhất.
Cơ mà trên cơ thể cũng lưu lại không ít dấu vết của đại chiến đêm qua không khỏi làm hắn đau lòng.
Vuốt ve sướng tay đã mắt một hồi, hắn kéo mềm lên che phủ xuân cảnh, nhẹ nhàng xuống lầu.
3 tiếng sau, Mặt Trời sáng tỏ...
Tuyết Lan tỉnh lại. Bên dươi vẫn 1 cảm giác khó chịu, càng là đỏ mặt khi nghĩ tới đêm qua bản thân thác loạn đến nỗi như vậy
Quan trọng hơn là Ngạo Phong đâu ?
Tuyết Lan vươn mình ngồi dậy, lấy tạm 1 cái y phục khoác lên mình, còn chưa có trải chuốt cái gì đây.Nàng đứng dậy, khẽ nhíu mày, 2 chân hơi run.Bất quá Ngạo Phong vẫn là ưu tiên hàng đầu của nàng.
Cũng may là hắn đúng lúc đạp cửa đi vào, mang theo 1 mâm đồ ăn.
Nhìn thấy nàng như vậy không khỏi đau lòng, lắc đầu , nhanh chóng tiến đến đỡ lấy.
Nàng là nội y còn chưa mặc ah...
Ngạo Phong không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
- Muốn em sao ?
Tuyết Lan hỏi, mà hắn như ma xui quỷ khiến gật đầu
- Đương nhiên...
Cơ mà hắn vội thanh tĩnh, như vậy không ổn, nàng sẽ lại thêm thương tổn, không tốt.
Tuyết Lan cởi y phục ra phân nửa, hắn mau chóng nắm tay nàng ngưng lại.
- Ực... để lúc khác, bây giờ em không tốt,....ân...ah, không tốt, khổ nhiều sướng ít, không được, nhất định sẽ không tốt cho sức khỏe...
Ngạo Phong lúng túng ngăn cản nàng mặc dù hắn...thèm nhỏ dãi!
Mà thế nào lại còn phun ra 1 câu , tuy lầm bầm trong miệng, Tuyết Lan vẫn nghe thấy ah !
- Hức, mặc như vậy đủ rồi, không cần nội y ah...
Tuyết Lan khẽ ửng hồng, làm như không nghe thấy, nhìn nhìn lại hắn , phát hiện trên tay có nhiều vết dao cứa ah.
Thấy nàng chằm chằm nhìn vào tay mình, hắn bất giác giụt tay lại.
- Ah, hay là em thử mấy món này ah, tự tay anh làm đó...
Để nàng ngồi trên mềm êm, hắn kéo nguyên bàn thức ăn lại gần.
Phải nói thức ăn ngon, rất ngon , siêu ngon, cực kì ngon...nhưng trong đó có 1 món duy nhất tệ không chê vào đâu được nhưng mà nàng vẫn cố ăn hết.
Hắn nhìn vào nơi cái đĩa trước đó chất đầy mấy cái bánh bao nhỏ , có chút buồn.
Bánh bao là thứ hắn làm kém nhất, tuy cũng tính trình độ làm bếp thượng thừa, nhưng nó là món hắn chứa nhiều hơn là căm phẫn.
Bánh bao độc chết 300 người anh em của hắn, tuy không phải hắn hạ độc, nhưng bánh bao là do hắn làm ...
Dù hắn làm không hẳn là bánh bao hoàn mĩ, cơ mà nhìn nó cũng tương tự như vậy nên thành ra cũng chả có tâm tình...
- Không sao, nó rất ngon đó anh...
Tuyết Lan cố gắng động viên.
Trước khi chết , bọn họ, những cấp dưới anh em đã từng, không ai chê hắn cả, mà có 1 tên tiểu tử mới bước chân lên chiến trường được hắn cứu 1 mạng , tới lúc hấp hối vẫn động viên...Nó rất ngon !
Ngạo Phong trầm mặc 1 hồi rốt cuộc tỉnh táo trở lại.
Chỉ mong bọn họ sớm đầu thai, không cần phải đi lính nữa mà an tâm hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc, cái ánh mắt gian manh lại dán trên người Tuyết Lan.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn thở hắt ra, chuyện đáng quên cứ nên quên đi...
- Chúng ta ra ngoài được chứ ?
Không nhịn được khẽ bóp nàng 1 cái cười tà.Cảm giác quả nhiên thoải mái ngây ngất.
Tuyết Lan khẽ ưm một tiếng cũng gật đầu tiếp lời.
- Vừa vặn hôm nay Bách Bảo Thương Hội có mở đấu giá, chúng ta tới đó coi thử.
- Bách Bảo Thương Hội ?
Tuyết Lan như có một chút bi thương, nhanh một chút liền biến mất.
- Anh vốn là chủ nhân của nó ah, chỉ là, không nghĩ trên đời nhiều kẻ vô sỉ đến vậy...
Tuyết Lan hận ý rất rõ ràng, hắn cũng đoán mò được phân nửa, liên quan tới việc hắn mỗi ngày mất trí đi, mỗi ngày một sắc thái, không khác kẻ ngốc là bao.
Ngạo Phong lắc đầu, khẽ vuốt vuốt vuốt bàn tay nhỏ của nàng.
- Bách Bảo Thương Hội buôn bán đấu giá xuyên suốt khắp nơi, ở đâu cũng có chi nhánh, buôn bán vô cùng phát triển, cũng lôi kéo được không ít người cùng tham gia hỗ trợ hoặc là tìm bảo thông qua hội để làm giàu, trao đổi, hoặc là đấu giá những vật quý khiến người người tranh.
Ngạo Phong cũng gật đầu đã hiểu. Nói chung là như 1tập đoàn xuyên quốc gia ah, còn thuộc vào hàng khủng bố đây.
Đợi Tuyết Lan thay y phục xong cùng hắn xuống đường tới Bách Bảo Thương Hội. Nàng cũng che đi dung mạo của mình bằng một tấm lụa trắng nhỏ.
Tuy vậy, với 2 người bận đồ đôi như này...còn rất nổi bật ah.
Mà kẻ gây chú ý giờ đây là hắn ah.
Cùng với nàng 1 thân bạch y, trước kia mái tóc nhím đen nâu giờ đây đã ' bay màu' chuyển sang màu bạc.
Dù là thiếu nữ hay phụ nhân cũng phải liếc mắt nhìn hắn 1 lần.Cũng không ít người mê zai mà ngây ngốc, có khi là đi cùng bạn tình cũng cảm thấy rạn nứt rồi ah...
Tội lỗi, tội lỗi quá !!! Phá một ngôi chùa không thể phá một mối lương duyên ah.
Ngạo Phong cao hứng, tay ôm eo Tuyết Lan sóng bước mà đi, đầu thầm nghĩ ' xin lỗi nhưng đây mới là vợ ta '.Thật muốn gỡ khăn của Tuyết Lan xuống để cho bọn chúng trố mắt ra.
'Trùng hợp' thay một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua kéo đi chiếc khăn che mặt, để lộ dung nhan của Tuyết Lan.
Im cmn lặng.
Nữ thì quay đi thấy thẹn, mà đến lượt cánh nam nhân trầm trồ.
Ngạo Phong một đoạn đường không thể diễn tả nổi cảm xúc kích thích không chịu nổi.
Cơ mà, hắn thấy nàng có gì đó không đúng lắm. Thiếu thiếu gì đó , chỉ là chưa nghĩ ra.
2 người đứng trước 1 tòa nhà lớn kiến trúc vuông , 3 tầng . Ngay trước cửa đã có 2 con nghê đá to lớn cùng 2 tên hộ vệ chấn giữ cửa. Cạnh đó là những thị nữ túc trực sẵn sàng tiếp khách. Đều là những nữ nhân ưa nhìn, có khả năng giao tiếp tốt, thân đẹp dang chuẩn, lại thêm hồng y bó sát tôn dang ngực công mông thủ sao có ai chê vào đâu được.
Tuyết Lan lấy ra 1 chiếc lệnh bài lục ngọc ánh kim khắc 2 chữ Bách Bảo để cho 2 tên hộ vệ ngây người, thị nữ túc trực cũng định mau gọi trưởng quản đến thì bị nàng ngăn lại.
- 1 phòng tốt nhất là được rồi...
Tuyết Lan nhẹ nhàng nói.
- Vâng, hai vị đi theo tiểu nữ...
Hắn thấy chiếc lệnh bài kia có vẻ như cũng phân bậc như quân hàm ah, lại tinh xảo đến vậy, đại biểu thân phận không nhỏ. Hắn lại tự giễu...Tuyết Lan nói hắn còn là chủ Bách Bảo Thương Hội đây.
Thị nữ kia cũng dẫn 2 người tới 1 phòng vip nhất, ở trên lầu 3 chính là thể hiện thân phận khác biệt, có thể quan sát tất cả, trang trí cũng xa hoa hơn, cách nhiệt cách âm hoàn hảo,người bên trong có thể nghe nhìn bên ngoài rất tốt, ra lệnh đều là thông qua 1 cơ quan nhỏ, giúp biến tướng đi âm thanh, che giấu thân phận .Người bên ngoài muốn nhìn vào cũng thực khó, sẽ là tốn không ít công phu.
Mà 2 người tới, buổi đấu giá cũng vừa mới diễn ra, đang đấu giá 1 kiện vũ khí Hiếm Có trung phẩm, một cây đinh ba vàng kim.
Người người thay nhau hét giá, tranh nhau muốn vỡ đầu. Hiếm Có phẩm cấp mà, đâu phải rau xanh ngoài chợ !
Nhưng ở đây không có thứ hắn cần, cũng không có khoáng quặng để chế tạo vũ khí.
Bên trong nhẫn Tuyết Lan đưa cho, vũ khí Sử Thi cũng có mấy cái, 1 cái Truyền Thuyết, cơ mà hắn thực sự muốn nung chảy chúng ra chế tạo vũ khí chó riêng mình quá.
Tuyết Lan như thấy hắn có vẻ thất vọng cũng hỏi xem
- Phải chăng không có vũ khí phù hợp cho anh ?
Ngạo Phong gật đầu.
- Phải đủ bén, vừa tay, linh hoạt.
Hắn cũng lấy ra bản vẽ thiết kế chi tiết 1 thanh Katana, 1 đôi đoản kiếm tanto , 1 cây dao găm quân đội chuyên dụng, 1 đôi súng lục.
Tuyết Lan cũng nhìn qua thử 1 lần , gật đầu.
- Ưm, khoảng 7 ngày sau chắc chắn sẽ có...
Nàng phân phó cho thị nữ bên ngoài 1 tiếng rồi cùng Ngạo Phong quay về Minh Nguyệt lâu.
Ngạo Phong 1 đường nhìn chằm chằm Tuyết Lan, cảm giác nàng khác biệt ở chỗ nào đó....
Mãi tới khi đến trước cửa Minh Nguyệt Lâu, hắn cũng phát hiện ra rồi.
Dù nàng thân y phục đường hoàng, cũng không để lộ da thịt , cơ mà rốt cuộc đến đây hắn mới minh bạch, bộ ngực nàng nảy tưng tưng, hẳn là không có dùng nội y ah...
Ngạo Phong phấn khích khác thường, hơn nửa chú ý dời xuống bên dưới.
Ngạo Phong nuốt nước bọt.
' Có phải hay không nàng nghe được mình nói hôm trước, lại có thể nguyện ý thực hiện ...'
Như vậy đủ thấy Ngạo Phong ở trong lòng Tuyết Lan cao đến nhường nào. Hắn như là chúa tể, phục tùng tuyệt đối ah.
Dâm hỏa trong lòng bốc lên hừng hực. Người vợ cực phẩm là đây chứ đâu.
Hắn thực sự khâm phục Ngạo Phong khi trước, chẳng lẽ có vấn đề về quang học nên không nhìn ra vợ mình khủng gấp vạn lần nữ tử bên ngoài.
Con cu phất cờ khởi nghĩa. Ngạo Phong máu dâm sôi sục , áp sát lấy nàng cùng đi lên phòng trên tầng 6.
1 buổi đi bộ hẳn là nàng cũng ngứa ngáy lắm rồi ah...
Lột hết quần áo chỉ trong 1 nốt nhạc, hắn chạm nhẹ vào đám lông mu kia, khẽ vuốt nhẹ 1 cái, dâm thủy liền như thác đổ ào ào chảy ra
- Em khó chịu lắm phải không ?
Hắn hai tay nhào nặn bầu ngực bên trên.
- Ưm...ư...chỉ là...có...ư...chút không quen....ưm...
- Vậy sao...không ngờ em dâm đãng vậy đó...
Tuyết Lan mất mát, vẻ mặt thất vọng, hơi đượm buồn.
- Anh không thích sao ?
Ngạo Phong ngớ người, khẽ cười, hôn lấy nàng.
- Không phải, chỉ là, em sẽ mãi mãi là của anh thôi, cũng chỉ được dâm đãng như vậy với anh,...càng dâm càng tốt, không thể nào ghét em được, vợ yêu ạ !
Con cu chui hết vào trong âm đạo để Tuyết Lan mở to mắt ra, miệng nhỏ hút lấy khí sau màn cháo lưỡi vừa rồi.
Từng tấc da thớ thịt hai người như hòa làm một. Bên dưới nàng như được lấp đầy...
Giải tỏa căng thẳng part 1 nhanh chóng kết thúc, hắn là sợ nàng không chịu được dày vò ah.
Ngạo Phong nhẹ nhàng lau khô Tuyết Lan từ đầu đến chân như muốn đánh bóng nàng vậy. Thân thể tuyệt mĩ kia sẽ do hắn đích thân xuất thủ !
Đến khi Tuyết Lan ngược với muốn giúp hắn thì...vẫn là cản không được, đè nàng ra làm tiếp part 2, và cả part 3 đến đêm nữa.
Ngạo Phong thỏa mãn ôm nàng đi ngủ sau đại chiến. Thực là mĩ mãn !
꧁༺†༻꧂