Đế Vương Sủng Ái

Chương 438 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


"Nó ở trên đầu ngươi!"



Lâu Thất hét lên một câu, Trầm Sát vung đao chém xuống đầu, sát khí đằng đằng.



"Uỳnh!"



Con quái vật đó lại gầm lên, âm thanh vô cùng ghê rợn. Thời gian như dừng lại trong phút chốc.



"Ngươi chết đi!" Trầm Sát điên cuồng tấn công, thanh kiếm cắm chặt vào người con quái vật, kéo thành một đương dài và sâu.



Lâu Thất chưa kịp mừng thì đã thấy một cảnh tượng kỳ dị: "Tại sao không có máu" Một vết thương sâu như thế này, tại sao lại không có tới một giọt máu nào? Điều này không hề bình thường.



Trầm Sát nhìn vào vết thương trên người nó, chỉ thấy đầu nó quay lại, thân hình run rẩy, xì xì lên vài tiếng. Những mảng thịt bên trong vết thương đó đang liên lại nhanh chóng. Vết thương từ sâu chuyển thành nông, từ nông chuyển thành mờ rồi biến mất hoàn toàn.



"Chết tiệt, mẹ nó chứ, thế này cũng làm được sao?" Lâu Thất không nhịn được chửi thề mấy câu. Vết thương chẳng có giọt máu nào đã đành, thế mà lại còn biến mất trong nháy mắt. Chẳng lẽ nó là thứ không thể giết nổi.



Đến ngay cả người võ công cao cường như Trầm Sát mà chẳng làm gì nổi nó, thì cô sao có thể làm gì. Quả này mệt đây!



"Bổn Đế Quân không tin!" Trầm Sát hét lên, vận khí vào thanh kiếm. Thanh kiếm sáng loáng, như một con rồng mãnh liệt, lao vào tấn công con quái thú,



Phập một tiếng, con rồng đó cắm chặt vào lưng con quái vật, sâu hàng chục cm, suýt chút nữa cắt đôi nó ra



"Ùng Ùng!"



Con quái vật đau đớn, điên cuồng vùng vẫy.



Lâu Thất lập tức quất cây roi rồi hét lên: "Không chết, không bị thương cũng không sao, bổn cô nương sẽ trói người lại!"



Vết thương sâu kia lại từ từ liền lại. Lâu Thất cắn răng, biết rằng mình đã lỡ mất thời cơ, rồi lập tức vút thẳng cây roi, cuốn vào con quái vật



Con quái vật vùng vẫy với sức mạnh kinh hoàng, gầm thét dữ dội. Đám cười Trần Thập bị tiếng thét của nó thổi bay ra một quãng, ngã xuống mặt băng. Cả ba người đều phun máu miệng



Lâu Thất quay đầu kêu lên: "Các ngươi mau tránh ra, bịt tai lại!"



Đám người Trần Thập cũng biết không thể giúp gì được nên đành bịt tai lại, lùi xa một đoạn
Triệu Vân cười, đi vòng quanh hắn một vòng thăm dò: "Ai không biết xấu hổ? Trương Mệnh, ngươi cũng dày mặt thật, diễn giỏi quá đấy. Trước đây quân chủ bốn nước đều chia vùng đất này cho Trương gia. Thế nhưng Trương gia đó đâu có quan hệ gì với nhà ngươi. Chẳng phải là ngươi đã giết người thừa kế đó rồi sao, rồi đóng giả làm thân phận của người đó."



Bị vạch mặt như vậy, Trương Mệnh lại càng tỏ ra trơ tráo hơn: "Liên quan gì tới nhà ngươi?"



"Đúng là chẳng liên quan gì tới ta, thế nhưng nơi này, ngươi và ta chẳng phải đều có thể đi vào nơi này hay sao?" Triệu Vân cười, "Thế nhưng có phải ngươi đã tìm thấy bảo vật phải không?"



Trương Mệnh hừ một tiếng rồi đáp lời: "Không có!"



"Thế sao ngươi không mau đi?" Triệu Vân chỉ về phía phát ra ánh sáng



"Bản tôn đnag định qua đó, thế nhưng trước khi qua đó, ta phải tìm thấy Tuyết Băng hồ đã!"



"Tuyết Băng hồ?" Triệu Vân sững người trong giây lát, sau đó cười lớn: "Chẳng phải người bị Trầm Sát dọa tới mức chỉ biết chạy rồi không? Cái Tuyết Băng hồ đó ngay ở gần đây. Chúng ta đã tìm thấy, chỉ có điều Tuyết Châu quả đã rụng hết rồi, chỉ còn lại vài quả cũng đã bị Lâu Thất hái hết."



"Cái gì?"



Sắc mặt của Trương Mệnh tái đi, "Đáng chết, Tuyết Châu quả đã rụng hết rồi ư? Đúng là phí của giờ mà! Chẳng phải nó rơi xuống là sẽ tan biến ngay hay sao? Trời ơi, Tuyết châu quả của ta!"



"Hừ, Tuyết Châu quả nào của ngươi, nói cứ như thể do ngươi trồng vậy."



Trương Mệnh thất vọng một lát rồi ánh mắt chợt sáng lên, "cũng không sao, Tuyết Châu quả dù là bảo vật thế nhưng bản tôn con có một thứ khác, chỉ cần có được thứ đó là ta đã lập đại công rồi. Lúc đó sẽ có thể nắm được binh quyền. Tới khi đó..."



"Ngươi muốn gì?"



"Ha ha, Triệu Vân, nói cho ngươi cũng chẳng vấn đề gì.Dù sao thì với khả năng của bản tôi, có thể chẳng bắt được con quái thú đó, vẫn cần phải hợp tác với ngươi. Nói cho ngươi biết, thứ đó còn quý giá hơn Băng Châu quả nhiều."



Trong lòng Triệu Vân có cảm giác không ổn, "Con thú gì?"



"Nghe nói nước trong Tuyết Băng Hồ đó là một loại nước đặc biệt. trong đó có một loài thần thú sống lâu năm. Chất dịch trong cơ thể nó có khả năng làm lành vết thương. Dù bị thương nặng như thế nào, cho dù là vết thương chí mạng thì chỉ cần một chút là có thể giúp cơ thể duy trì trạng thái khi đó, tình trạng không bị xấu đi"



"Thế thì có tác dụng gì?" Dù nghe có vẻ thần kỳ, thế nhưng cũng chỉ là chữa lành vết thương, sao có thể quý giá hơn Băng Châu quả?



"Cái này ngươi không hiều sao? Ngươi nghĩ mà xem, nếu khi ngươi gặp nạn, sắp chết thì dù có đại phu giỏi đến đâu mà không tới đúng lúc thì sao có thể cứu người được. Nhưng nếu có thứ đó để trong người thì ngươi sẽ luôn sống sót. Thậm chí không thể chết được. Lúc đó ngươi sẽ còn sức mà đi tìm đại phu cứu chữa. Hiểu chưa?"