Đế Vương Sủng Ái
Chương 527 :
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Lâu Tín bước đi, lấy kiếm khều cái đầu người kia lên, nhưng nhìn kĩ hắn lập tức cảm thấy sởn tóc gáy.
"Đế hậu, cái đầu này là giả!"
Mọi người nghe vậy đều giật mình.
Là giả? Sao có thể chứ?
Cảnh Trầm Sát chặt đầu cô gái lông trắng mọi người đều nhìn rõ mồn một. Khi đó chắc chắn đã chém trúng đầu cô ta, sau đó cái đầu đó bị Lâu Tín đá bay đi. Giữa chừng không có thời gian giở trò gì cả, bây giờ cái đầu này là giả, lại đích thực là bộ dạng của cô gái lông trắng, nếu như cái đầu này ngay từ đầu đã là giả, vậy thì cô gái lông trắng kia sao có thể mê hoặc được bọn họ?
Trầm Sát trầm ngâm một lát, nói khẽ: "Huyễn thuật, huyễn thuật lợi hại hơn những gì chúng ta từng gặp trước đây!"
Người có một người như vậy, đánh cũng vẫn đánh, nhưng ngay từ đầu đã nắp thêm một cái đầu giả, họ đều đã bị mê hoặc, không nhận ra.
Hiên Viên Trọng Châu trầm ngâm một lát cũng phân tích: "Có thể đây là cách thoát thân của người đó, cô ta phát hiện đánh không lại đế quân, phát hiện mình có nguy hiểm tới tính mạng vì thế liền mượn cách này để thoát thân."
Hỏa tiếp lời: "Nếu đã vậy, Hách Liên Quyết có khi nào cũng đã nhận ra, nên mới trở về theo đường cũ?"
"Có thể." Lâu Thất nhíu mày: "Mặc dù hương độc của ta vẫn chưa chế ra thuốc giải, nhưng ta cho rằng bản lĩnh về dược thảo của Hách Liên Quyết không thua kém gì võ công của hắn. Hắn trúng hương độc cũng không hề lo lắng, ta nghi ngờ trong cốc này có thảo thược có thể điều chế ra thuốc giải, nếu như hắn không có bản lĩnh này sẽ không có ý định chọn đi đường tắt từ đây."
Nhưng sau đó hắn lại từ bỏ ý định đó mà đi ngược trở về theo đường cũ, điều này chứng tỏ hắn nhận ra quái nhân đó sẽ còn chiêu thoát thân, có nguy hiểm chờ đợi, vì thế hắn mới trở về theo đường cũ?
Quan trọng hơn là huyễn thuật của quái nhân đó thực sự cao siêu hơi bất cứ huyễn thuật nào mà họ thường gặp, hoàn toàn không thể phát giác ra! Kèm thêm cái cây kia cùng với những suy đoán trước đây của mình, Lâu Thất buột miệng nói: "Mọi người nói xem, quái nhân này có khi nào là người của đại lục Long Ngâm không?"
Điểm này mọi người đều không có cách nào phủ nhận, rất nhiều thứ của đại lục Long Ngâm đều cao hơn hẳn so với đại lục Tứ Phương.
"Nhưng người của đại lục Long Ngâm tới đây làm gì?" Lâu Tín ngờ vực hỏi một câu.
"Đừng quên U U." Trầm Sát đột nhiên nói một câu.
Lâu Thất liền lo lắng cho U U, nếu như quái nhân kia thực sự có bản lĩnh như vậy, bây giờ cô ta ở trong tối, U U không biết có rơi vào cạm bẫy của người ta hay không?
Trầm Sát cúi đầu nhìn nàng, hỏi một câu: "Trước khi nàng nhìn thấy dòng suối nhỏ có nhìn thấy thứ gì mà mình có hứng thú không?"
"Đừng để những mặt mỹ nhân kia lại gần người." Trầm Sát bất ngờ lên tiếng.
Nhưng hắn vừa dứt lời, sáu mặt mỹ nhân bất ngờ tách ra, mỗi mặt đối đầu với một người bọn họ, nhào về phía mặt họ.
Cùng thời gian đó, đôi mắt đang nhắm chặt cũng mở ra, nhưng đáng sợ là những đôi mắt đó vẫn còn giữ lại sự sợ hãi và tuyệt vọng của họ khi bị lột da.
Lâu Tín nhìn vào đôi mắt đó, tim lập tức đau nhói, sau đó cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng kia giống như thủy triều nhấn chìm hắn!
"A!"
"Đừng nhìn vào mắt họ." Hỏa kéo hắn sang một bên, giơ chân đạp, nước băng bắn lên bay về phía những mặt người kia.
Đồng thời, Trầm Sát vung Ẩm Huyết Kiếm, kiếm khí màu đen mang theo sát khí chém về phía những mặt mỹ nhân kia, bọn họ liền nghe thấy tiếng khóc nức nở, giống như mấy cô gái đang tập trung lại khóc lóc thê thảm, truyền vào tai cảm giác khóe mắt rưng rưng, giống như sắp rơi lệ.
"Đóng thính giác." Trầm Sát quát lên.
Những mặt mỹ nhân kia nhanh chóng tản ra, né tránh toàn bộ đòn tấn công của họ.
"A, những thứ này còn linh hoạt hơn cả người." Lâu Tín vì không còn nhìn vào mắt bọn họ nữa, lại được Hỏa kéo ra, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.
"Nếu những da mặt này bám lên mặt, sẽ mọc lên trên da mặt người, bao phủ diện mạo cũ, hơn nữa tâm trí cũng sẽ bị cảm giác của chủ nhân những chiếc da mặt này chiếm cứ, sẽ thần phục kẻ lột da mặt bọn họ." Hiên Viên Trọng Châu bất ngờ lên tiếng: "Thật tà ác!"
"Vì thế tộc Hắc Vu luôn bị căm ghét." Lâu Thất cũng cảm thấy sởn da gà.
"Dùng Quỷ Thảo thử xem." Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ra một chiếc lọ, mở nắp ra, lấy bột quỷ thảo rắc ra.
"A!"
Hai chiếc mặt mỹ nhân bị rắc trúng liền đau đớn nhăn nhó, miệng kêu gào thảm thiết, gương mặt xinh đẹp cũng nhanh chóng trở nên lồi lõm, xấu xí vô cùng nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hung tàn, điên cuồng nhào về phía Trầm Sát.
Lâu Thất cười khổ: "Cuối cùng ta cũng gặp phải thứ không sợ Âm Địa Quỷ Thảo rồi." Đúng là biến thái.