Đích Nữ Vô Song

Chương 121 : Lo lắng

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Bùi Nguyên Ca vuốt cằm nhận lệnh: “Dạ! Chuyện xưa này của tiểu nữ là xem được từ một quyển sách cổ, tên là Có hai khất cái (ăn mày) làm bạn’, ý đại khái là nói, trước kia có hai khất cái là bạn tốt, không có gì giấu lẫn nhau, lại thân thiết như răng và môi, cũng sẽ ngẫu nhiên vấp mẻ. Có đôi khi hai người cũng tranh chấp, tức giận lẫn nhau, bắt đầu đánh nhau, khất cái giáp có thể sẽ đánh cho khất cái ất bầm dập mặt mũi. Trong cơn tức giận khất cái ất cũng có thể suýt đánh gãy chân khất cái giáp. Lúc hai bên phẫn nộ đều hận không thể để đối phương đi tìm chết, lúc tỉnh táo lại, hai người sẽ lại hòa thuận như lúc ban đầu, vẫn cứ thân thiết giống như lúc trước.”



“Bạn tốt như vậy, cũng là thú vị.” Hoàng đế gật đầu, hơi lộ ra ý cười.



“Sau đó, khất cái giáp nhân duyên gặp lúc, tòng quân lập công, từng bước thăng chức, thành đại tướng quân, uy lên cao hiển hách. Khi ngẫu nhiên đi qua một tòa thành trì, lại gặp được bạn tốt khất cái ất năm đó. Tuy rằng khất cái ất vẫn là khất cái, nhưng đại tướng quân không có khinh bỉ, vẫn coi hắn là bạn thâm giao như cũ, đưa vào phủ tướng quân, lời nói như quá khứ. Khất cái ất cũng không xem hắn là thành đại tướng quân, vẫn xem hắn là khất cái giáp bạn tốt như cũ, lời nói hai bên không kỵ. Kết quả có một ngày, hai người lại bắt đầu cãi vã ầm ĩ, tiến tới đánh nhau, đại tướng quân phẫn nộ quát, ngươi đi tìm chết cho ta! Sau đó, thì có một đoàn hộ vệ vọt vào, kéo khất cái ất đi ra ngoài, loạn côn đánh chết.”



Kể xong chuyện xưa, Bùi Nguyên Ca giương mắt, lẳng lặng nhìn hoàng đế.



Chợt nghe bên dưới, là một chuyện xưa bình thản không có gì lạ, nhưng hoàng đế lại có chút nhíu mày, hình như đang trầm tư cái gì, trong đôi mắt vốn thản nhiên mê mang lơ đãng chậm rãi tán đi, thay vào đó là rõ ràng sâu thẳm từng có, cũng là bạn tốt, cũng là phương thức ở chung, trước sau lại có kết quả hoàn toàn trái ngược.



Lúc cùng làm khất cái, hai người cũng là thân thể khoẻ mạnh, cho dù đã xảy ra tranh chấp, hai bên ra tay đánh nhau, đánh đến mức tàn nhẫn nữa, hai bên lại tức giận đối phương. Cho dù hận không thể để đối phương đi tìm chết, nhưng mà ai cũng không thể làm cho ai thế nào, bởi vì bọn họ có thực lực giống nhau, đợi cho tỉnh táo lại, còn có thể tiếp tục là bạn tốt; mà sau khi khất cái giáp trở thành đại tướng quân, tiền hô hậu ủng, thị vệ người hầu thành đàn, một khi hai người lại phát sinh tranh chấp, hắn tức giận khất cái ất, đã có sức mạnh mang tính áp đảo tuyệt đối, có thể thật sự làm cho khất cái ất chết đi, mà khất cái ất không thể phản kháng loại sức mạnh này.



Trước kia hai người đánh nhau hung ác nữa, tỉnh táo lại còn có thể làm bạn tốt.



Nhưng hiện tại khi khất cái giáp tức giận, khất cái ất đã chết, cho dù sau đó khất cái giáp bình tĩnh lại muốn hòa thuận với khất cái ất, cũng không có khả năng rồi.



Bởi vì khất cái giáp làm đại tướng quân, có quyền lợi sinh sát tuyệt đối trong tay với khất cái ất, hai bên đã không phải ở trên vị trí sức mạnh ngang nhau.


Cặp mắt kia, giống như trân châu đen từ trong băng tuyết bao vây xa xôi, sáng bóng u nhiên, nhưng mà, lại giống như mang theo chân thành và dũng khí thẳng thắn, không có chút sợ sệt, tô điểm giả tạo hoặc là lừa gạt. Có thể thẳng thắn như vậy nhìn ánh mắt hắn, giống như cho thấy nàng tuyệt đối tự tin và đúng lý hợp tình.... Hoàng đế trầm ngâm, tuy rằng trong đầu vẫn đang có rất nhiều nghi ngờ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại tin lời của nàng, tin tưởng nàng thật sự là Bùi Nguyên Ca!



Có điều, cho dù nàng không phải Bùi Nguyên Ca lại có cái gì quan trọng?



Thật sự quan trọng hơn là, nàng có thể hiến kế cho hắn, cũng lấy thân là mồi đối phó thái hậu và người Diệp thị! Hoàng đế trầm tư, nói: “Được rồi, ngươi có thể đi xuống, về sau có việc thì thông qua Triệu Lâm bẩm báo trẫm.”



Đợi cho Bùi Nguyên Ca đi xa, nhìn thân hình nàng nhỏ yếu còn chưa nẩy nở, hoàng đế không hiểu sao lại nghĩ đến nàng kể chuyện xưa “Có hai khất làm bạn“. Quay đầu, đôi mắt dừng ở ánh hoa sen ban ngày bên cạnh người, ở dưới ánh mặt trời khô nóng, vừa thuần khiết trắng sạch giống như băng tuyết, trong một lúc bỗng nhiên nghĩ tới vô số chuyện, thế nhưng hơi có chút bàng hoàng, lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Trương Đức Hải, ngươi nói là khất cái giáp làm khất cái vui vẻ, hay là khất cái giáp làm tướng quân vui vẻ?”



Trương Đức Hải không muốn gợi lên tâm sự của hắn, cười bồi nói: “Làm khất cái bụng không ăn no, áo rách quần manh, có cái gì vui vẻ?”



“Ngươi ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không bằng, càng ngày càng không dám nói lời thật.” Hoàng đế chậm rãi nói, bên trong ngôn ngữ lại không tức giận, có chút ngơ ngẩn nói, “Tướng quân sinh hoạt thường ngày xa hoa, ra vào bao vây, nhưng trẫm đoán, chỉ cần hắn là người có tâm, một ngày nào đó sẽ cảm thấy, thì còn không tốt bằng làm khất cái, tuy có khổ yếu đủ điều, trong lòng lại biết mình có bạn tốt có thể đánh nhau có thể hoà thuận...”



Ánh mắt nhìn phía bầu trời xanh thẳm, mây trắng ở nơi rất xa, mơ hồ hiện ra một gương mặt quen thuộc lại xa lạ...



Bùi Nguyên Ca xa rời mái đình hồ sen, chỉ cảm thấy áo lót gần như bị ướt đẫm mồ hôi, nhưng có Triệu Lâm ở bên, không dám biểu lộ ra trong lòng như trút được gánh nặng. Tâm tư hoàng đế trăm chuyển nháy mắt, hoặc vui hoặc giận hoàn toàn không thể nào đoán, đã làm cho nàng rất hao phí tinh thần, tình hình vừa rồi lại làm cho nàng thêm một gánh nặng lo lắng... Vừa nghĩ vừa đi tới, không biết qua bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi.



“Bùi tứ tiểu thư xin dừng bước.”