Đích Nữ Vô Song

Chương 122 : Thái hậu hộc máu (1)

Ngày đăng: 15:14 30/04/20


Đang ở trong trầm tư, Bùi Nguyên Ca nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ có tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc bộ áo ngắn thêu hoa văn bách điệp (trăm con bướm) nhiều màu làm đường viền trên vạt áo, dưới là váy xoè màu xanh đậm nhũ kim thêu cành hoa cỏ quấn quanh ngang eo, trên đầu cài trâm phượng vàng ròng khảm bảo châu ngọc rũ xuống, sau tai mang khuyên Minh Nguyệt, mặt mày như vẽ, mang theo tôn quý và khí thế trời sinh của hoàng thất quý tộc, lẳng lặng đứng ở cạnh giàn hoa tường vi, chốc lát làm cho đóa hoa kiều diễm ảm đạm phai mờ.



Thấy người đến là Vũ Oản Yên, đôi mày thanh tú của Bùi Nguyên Ca thầm nhíu.



Tuy rằng Bùi Chư Thành phong tỏa tin tức ở Bùi phủ, nhưng sau khi vào cung không bao lâu, Bùi Nguyên Ca chợt nghe nói hôn sự của Vũ Oản Yên và Phó Quân Thịnh. Lúc này vị công chúa Oản Yên này gọi mình lại, sẽ có chuyện gì? Ngẫm lại vết xe đổ của Diệp Vấn Quân, tuy rằng vẻ mặt Vũ Oản Yên bình thản, Bùi Nguyên Ca vẫn thầm sinh ra cảnh giác, dịu dàng cúi người nói: “Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, gặp qua công chúa.”



Vũ Oản Yên mỉm cười, cất bước lại đây, vừa nói: “Bùi tứ tiểu thư không cần đa lễ.”



Thấy hình như Vũ Oản Yên có ý chặn đường, Triệu Lâm đương nhiên cũng biết phò mã của vị công chúa Oản Yên này là Phó Quân Thịnh, từng là vị hôn phu của Bùi Nguyên Ca, vậy rất khó nói công chúa Oản Yên có ý tìm cớ hay không. Vì thế hắn vội xoay người cười làm lành nói: “Công chúa Oản Yên, nô tài phụng lệnh thái hậu nương nương, đến đây tìm Bùi tứ tiểu thư, không dám đợi lâu, sợ thái hậu nương nương chờ sốt ruột, nếu có chỗ mạo phạm, lần khác nô tài đặc biệt bồi tội cho ngài?”



Lại là lấy thái hậu ra, hy vọng Vũ Oản Yên có thể có điều kiêng kị.



“Triệu công công đừng lấy hoàng tổ mẫu đến làm ta sợ, bản cung biết hiện tại Bùi tứ tiểu thư là thịt đầu quả tim của hoàng tổ mẫu, ngay cả những tôn nhi tôn nữ (cháu trai cháu gái) như chúng ta đều phải dựa vào. Nhưng bản cung không tin, bản cung tìm người được hoàng tổ mẫu yêu thích nói mấy câu, chẳng lẽ hoàng tổ mẫu còn có thể không cho phép? Sợ là hoàng tổ mẫu cũng hy vọng Bùi tứ tiểu thư có thể ở chung hòa thuận với người trong cung đấy! Triệu công công không cần lo lắng, như thế này nếu có chút không phải, hoàng tổ mẫu tức giận, bản cung chịu trách nhiệm là được.” Vũ Oản Yên dịu dàng cười nói, phỏng đoán hoàn toàn không rời ** với tâm tư thái hậu.



Triệu Lâm nhất thời cứng lưỡi, không biết nên trả lời như thế nào.



Vũ Oản Yên không để ý đến hắn, xoay người khoác lên cánh tay Bùi Nguyên Ca, tươi cười dễ gần: “Bùi tứ tiểu thư, lại theo bản cung đến chỗ ngồi nhỏ bên kia, bản cung có vài lời muốn một mình nói với ngươi.” Nói xong, lại cười nói với Triệu Lâm, “Triệu công công, bản cung đúng là nói rõ ràng, là muốn một mình nói với Bùi tứ tiểu thư, không cho ngươi theo tới đây. Yên tâm, bản cung cũng không phải hổ, chẳng lẽ còn có thể ăn Bùi tứ tiểu thư hay sao? Ngay tại trước bàn đá bên kia, ngươi nhìn xa xa, biết bản cung đúng là chưa từng khó xử Bùi tứ tiểu thư, nhưng không cho theo lại đây!”



Nói xong, dặn dò cung nữ theo hầu của mình chờ ở tại chỗ, kéo Bùi Nguyên Ca đi qua.



Trong lòng Tử Uyển Sở Quỳ lo lắng, có lòng muốn theo sau, lại bị cung nữ theo hầu của Vũ Oản Yên cản lại, lại tiếp xúc được Bùi Nguyên Ca lắc đầu híp mắt, ánh mắt bày tỏ nhắc nhở các nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể kiềm chế lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đi xa.



Đây là một chỗ hoang vắng âm u ở giàn chùm hoa tường vi quấn quanh, đang lúc mùa hoa tường vi nở rộ, từng đóa từng đóa lớn hoa tường vi tranh nhau nở rộ, đỏ chót, đỏ thẩm, hồng phấn, tím nhạt, đóa hoa dày đặc, tươi đẹp rực rỡ, mùi hoa nhàn nhạt bay bổng xa xăm ở trong mảnh trời nhỏ yên tĩnh này, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, xông làm cho người sắp say.



“Bùi tứ tiểu thư mời ngồi, không cần gò bó.” Vũ Oản Yên ngồi xuống trước, gật đầu hỏi thăm, “Ta cũng chỉ là có chuyện muốn hỏi thăm Bùi tứ tiểu thư mà thôi.”



Nhạy bén nhận ra giờ phút này Vũ Oản Yên tự xưng là “Ta” mà không phải là “Bản cung”, dường như cũng không có địch ý. Trong lòng Bùi Nguyên Ca xoay chuyển đủ kiểu, nghiêng người ngồi xuống, kính cẩn nói: “Không biết Công chúa Oản Yên có chuyện gì hỏi ý kiến lẫn nhau, phàm là tiểu nữ có thể trả lời thì nhất định biết sẽ nói hết.”



“Bùi tứ tiểu thư thật sự là thông minh, ta còn chưa nói muốn hỏi cái gì, ngươi đã nói lời đến chặn ta trước.” Vũ Oản Yên nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nhạt, nói, “Ta muốn hỏi thì không có gì không thể trả lời, chỉ xem Bùi tứ tiểu thư có bằng lòng trả lời hay không. Nếu không muốn, ta cũng sẽ không bức bách, nhưng....” Dừng một chút, vẻ mặt có chút mê mang, “Ta vẫn thật sự hy vọng Bùi tứ tiểu thư có thể trả lời ta, ta sẽ vô cùng cảm kích.”




Vũ Oản Yên cũng biết lời nói của mình sẽ gây ra ảnh hưởng, khẽ cắn môi, nói: “Nói cho ngươi cũng không sao. Vào sau khi mẫu phi sinh ra ta không lâu, đã bị bỏ thuốc tuyệt dục, hoàn toàn không có khả năng sinh con nữa. Người bỏ thuốc là hoàng hậu, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và thái hậu đều biết, nhưng bỏ mặc. Cái gọi là tỷ muội ruột, cô ruột, thậm chí phụ mẫu thân sinh, cũng chỉ đến thế này! Đây là mấy ngày hôm trước ta nghe lén được từ chỗ hoàng hậu, ta không dám nói cho mẫu phi biết, nhưng mà, ta đã không còn ôm ấp tình thân và hy vọng gì đối với Diệp gia!”



Nàng biết, mẫu phi và hoàng hậu tuy là chị em ruột, nhưng không hòa thuận, biết ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu (ông bà ngoại) thiên vị hoàng hậu, nhưng mà, loại chuyện bỏ thuốc tuyệt dục này quá đáng lắm, vậy chẳng khác nào đã phá hủy một điều hy vọng của mẫu phi! Đó là con gái ruột, cháu gái ruột của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không hề suy nghĩ cho mẫu phi! Từ trước, bọn họ có thể còn đặt ý định vào hôn sự của nàng, cho nên coi như hậu đãi (tiếp đãi nồng hậu) đối với mẫu phi, với nàng, nay nàng đã định hôn sự, không còn giá trị lợi dụng gì, vì thế bên ngoài còn chưa hiện ra, trong bụng đã có các loại manh mối lọt ra ngoài.



Ở trong mắt bọn họ, chỉ có ích lợi, chỉ có quyền thế, hoàn toàn không có chút tình thân nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng cho nàng và mẫu phi!



Người thân như vậy, cần dùng làm gì?



“Có lẽ ngươi cho rằng, ta là vì hận thù cá nhân, cho nên nói những lời này với ngươi, muốn châm ngòi ngươi đánh nhau với thái hậu và hoàng hậu, mượn đao giết người. Đương nhiên, ta không phủ nhận, ta nói những lời này là có tâm tư như vậy.” Vũ Oản Yên thản nhiên không kiêng kị nói, “Nhưng mà, lời ta nói đều là lời thật, hơn nữa, từ trong lời ngươi nói mới rồi, ta cũng nghe ra được ngươi cũng giấu diếm với ta, cũng không phải là nói dối, ta nhận phân tình này của ngươi; lại nói, có vết xe đổ của mẫu phi, ta không muốn ngươi rơi vào cùng một kết cục giống với mẫu phi ta!”



Nàng và Bùi Nguyên Ca đều là người thông minh, người thông minh nói chuyện có chừng mực của người thông minh.



Nếu nói tâm tư nàng ấy như vậy, tất cả đều là vì tốt cho Bùi Nguyên Ca, ngay cả nàng ấy cũng không tin mình; lại thản nhiên nói ra tâm tư muốn mượn đao giết người như vậy, nói những lời này là nói thật, thương tiếc đối với Bùi Nguyên Ca, ngược lại càng dễ dàng lấy đựơc tín nhiệm của Bùi Nguyên Ca.



“Dù như thế nào, đa tạ công chúa nhắc nhở, sau này công chúa xuất giá, nếu có cơ hội thì tiểu nữ sẽ báo đáp phần ân tình này cho hoa phi nương nương.” Bùi Nguyên Ca thật lòng nói.



Vũ Oản Yên nghe vậy mừng rỡ, hiện nay nàng quan tâm duy nhất chính là mẹ ruột Hoa phi, nàng biết tính tình mẫu phi mình nóng nảy, dễ bị người châm ngòi, lại không có cảnh giác với nhà mẹ đẻ, lòng dạ còn đơn giản. Trước kia có nàng ở bên cạnh nhắc nhở còn tốt. Vậy nàng vừa gả đi, hiển nhiên không thể luôn hồi cung, lo lắng nhất chính là Hoa phi sẽ bị người châm ngòi, hoặc là hãm hại, làm ra chuyện tự hủy hoại. Hiện tại Bùi Nguyên Ca nói như vậy, đã cho thấy nàng ấy sẽ nghĩ biện pháp kéo Hoa phi một cái khi ngàn cân treo sợi tóc.



Bùi Nguyên Ca thông minh trầm tĩnh, càng hơn hẳn với mình, có hứa hẹn này của nàng ấy, Vũ Oản Yên nhất thời an tâm hơn nhiều.



“Như vậy, ta thay mẫu phi đa tạ Bùi tứ tiểu thư.”



Sau khi chia tay với Vũ Oản Yên, nghĩ lại theo như trong lời nói của nàng ấy, Bùi Nguyên Ca chậm rãi rơi vào trầm tư.



Vừa rồi dáng vẻ lời nói của Vũ Oản Yên, có vẻ khá chân thành, theo như trong lời nói của nàng ấy chắc là không có lời giả dối, giúp nàng không ít, hơn nữa Vũ Oản Yên nhắc nhở nàng chuyện dược liệu, có thể nói đã bán cho nàng một cái nhân tình thật lớn, trả lễ lại, nàng mới đồng ý sẽ giúp Hoa phi một lần vào lúc ngàn cân treo sợi tóc. Hiện tại xem ra, sau khi về Huyên Huy cung, nàng phải cẩn thận một chút, đặc biệt là chú ý ẩm thực (ăn uống). Có điều, dù sao nàng đang ở Huyên Huy cung, lại không thể miễn cưỡng với thái hậu được. Nếu thái hậu bỏ thuốc ở trong trà bánh, muốn nhìn nàng ăn thì hoàn toàn không thể chối từ, biện pháp tốt nhất, vẫn là nghĩ biện pháp loại trừ ý nghĩ này trong đầu thái hậu.



Vì hiểu được lý lẽ, lấy tình cảm động là không được, thái hậu tuyệt đối sẽ không nghe, vậy chỉ có...