Điền Duyên

Chương 124 : Tình hoài thiếu nữ

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Người trong sạch?



Đỗ Quyên nghĩ, ý nương là chỉ cần người không sai, nàng sẽ không phản đối?



Phùng Minh Anh lại nghĩ, chuyện này đích thực có chút khó.



Việc hôn nhân, đương nhiên ông ngoại nói chuyện không có phân lượng bằng gia gia.



Phùng Thị kêu Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên không cần đoán mò, nàng sẽ không đẩy khuê nữ vào hố lửa. Phùng Minh Anh cũng nói là các nàng không cần quan tâm.



Đỗ Quyên cảm thấy, tiểu di và nương đều không hiểu rõ ý của nàng.



Cũng đúng, quan niệm của nàng và các nàng cách nhau mấy trăm năm.



Hoàng Tước Nhi thì sao?



Nàng cười chuyển đề tài, kêu tiểu di nói với tiểu dượng, sau này không cần mang cha lên núi săn thú, không cần phân chút món ăn thôn quê về. Cuộc sóng khá hơn, phân tranh cũng nhiều hơn.



Nàng nói: "Nếu chúng ta thèm, trực tiếp đi qua nhà tiểu di ăn."



Phùng Minh Anh cười nói: "Tốt lắm a! Ta lại có thêm người giúp ta nấu ăn nữa."



Nhìn sắc trời không sớm, Phùng Minh Anh đem chỉ nhét vào đế giày, đứng dậy phủi đàu chỉ trên người xuóng, vừa nói: "Ta đi về. Tiểu dượng ngươi dạy Lâm Xuân bọn họ cả nửa ngày rồi, chắc đã đói bụng. Ta về nấu chút gì đó cho bọn họ ăn."



Xoay mặt nhìn Phùng Thị nói: "Đại tỷ, nghe ta, đừng tức giận."



Phùng Thị vội đáp ứng, giãy giụa ngồi dậy nhìn theo nàng.



Đỗ Quyên vội đỡ lấy nàng, nói: "Tiểu di yên tâm, ta và tỷ tỷ sẽ khuyên nương."



Hoàng Tước Nhi cũng nói: "Kỳ thật chỉ cần nãi nãi không ở đây, chúng ta khuyên nương là tốt rồi. Nương không nên gặp nãi nãi."



Phùng Minh Anh phốc xuy một tiếng cười nói: "Đó là đương nhiên. Ngươi chưa nghe nói qua "nhắm mắt làm ngơ" sao? Vậy cũng không được. Nhà ai cũng có chuyện phiền lòng. Nhà các ngươi nếu không có gia gia nãi nãi các ngươi bới móc, còn không thành thần tiên chắc. Lão thiên gia thấy cũng không vui a." Vừa nói vừa đi ra ngoài.



Phùng Thị nghe xong lời này mỉm cười.



Đợi tiểu di đi xong, Đỗ Quyên hỏi nương muốn ngủ thêm hay dậy.



Phùng Thị nói, lúc nãy có đông người, nàng không yên tâm, căn bản không ngủ được. Bây giờ muốn ngủ một hồi, trễ chút mới dậy.




Nhìn qua hình ảnh ôm muội muội hẳn là thực đáng thương, nên Hạ Sinh tội nghiệp nàng, len lén bới thêm một chén cơm nữa cho nàng ăn.



Chắc khi đó hắn cũng sợ. Đại Đầu bá bá rất hẹp hòi, cho nên chờ nàng ăn xong, hắn còn giúp nàng lấy hết xơ thịt nhét trong kẽ răng cho sạch sẻ, thập phần cẩn thận.



Hồi tưởng lại tình hình kia, nàng không thấy thẹn thùng, ngược lại cảm thấy thú vị.



Nàng mỉm cười nhìn thiếu niên kia, nhớ lại thật nhiều lần hắn vụng trộm lấy đồ ăn trong nhà đưa cho tỷ muội các nàng. Người khác hề nghĩ đến hắn có thể làm như thế, bởi vì bề ngoài Hạ Sinh nhìn rất nghịch ngợm, có khi còn đánh nhau với Thu Sinh nữa.



Hạ Sinh thấy Hoàng Tước Nhi nhìn mình cười, vội nói: "Tước Nhi! Ngươi đừng vội, để ta nghĩ..."



Hoàng Tước Nhi nói: "Ngươi đừng suy nghĩ. Ngươi cũng giúp không được ta. Nương ta nói... Nói nàng sẽ không bỏ mặc."



Nay, Hoàng Tước Nhi đành phải đem hi vọng ký thác vào Phùng Thị.



Hạ Sinh liền nói không ra lời, khuyên cũng không phải, an ủi cũng không biết nói gì.



Bỗng nhiên, thiếu niên cảm thấy có chút khó chịu, liền mắng: "Nãi nãi ngươi thật không phải..."



Nói phân nửa vội vàng ngừng lại, suýt nữa đem "là người" mắng ra, lúng túng cười ngượng ngùng nhìn Hoàng Tước Nhi.



Hoàng Tước Nhi mím môi cười, hỏi hắn: "Khi nào ngươi đi đến nhà sư phó ngươi?"



Hạ Sinh nói: "Qua 15 sẽ đi."



"Nga!"



Hoàng Tước Nhi lên tiếng rồi không nói gì nữa.



Ánh chiều tà dần tắt, hoàng hôn buông xuống.



Hai thiếu niên nam nữ cách nhau một bức tường loang lổ điểm xuyến hơi thở mùa xuân, trong một buổi chiền tàn, ngẫu nhiên nhớ tới cái gì thì hỏi một câu, kẻ khác đáp lại một câu.



Đỗ Quyên đi đến cửa viện, nhìn thấy tình hình này.



Bỗng nhiên trong lòng nàng vừa động.



Một ý niệm cực nhanh lóe lên, nhanh đến nỗi nàng suýt chút bắt không được.