Điền Duyên

Chương 125 : Nguyện ý gả cho hắn!

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Nhưng Đỗ Quyên vẫn bắt được, mừng rỡ như điên.



Nàng mạnh mẽ quay đầu, quay lại nhìn Hoàng Lão Thực đang dắt con lừa ở phía sau, nói: "Cha, nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta. Nhớ rõ nha! Nếu ngươi quên, tùy tiện đáp ứng gia gia nãi nãi, ta liền... ta sẽ không để ý ngươi nữa. Hoàng Ly, có phải không?"



Nàng uy hiếp Lão Thực cha không tính, còn kéo Hoàng Ly đang ngồi trên lưng con lừa làm đồng minh.



Tiểu Hoàng Ly lập tức nói: "Đúng vậy! Cha, nếu ngươi nghe lời gia gia nãi nãi, không nghe ta lời nói, ta sẽ không để ý ngươi nữa. Ta sẽ không châm trà lấy nước rửa mặt cho ngươi, không kể chuyện xưa cho ngươi nghe, không bồi ngươi nói chuyện, cũng không ăn trái cây ngươi hái, trưởng thành cũng không nuôi ngươi."



Uy hiếp của nàng trực tiếp hơn, cụ thể hơn, cử ra một chuỗi dài.



Hoàng lão cha nghe thấy nghiêm trọng như thế, luống cuống vội phát ra lời thề.



Ba cha con nói xong, đi vào viện.



Hoàng Tước Nhi nghe thanh âm, vội vàng xoay người đi tới, kêu lên: "Cha, trở lại."



Hoàng Lão Thực nói: "Uh, cha trở lại. Tước Nhi, nương ngươi khá hơn chút nào không?"



Hoàng Tước Nhi nói: "Nương đang ngủ."



Tường bên kia, Hạ Sinh cũng chào hỏi bọn họ xong nhìn Hoàng Ly đang ngồi trên lưng lừa, nói: "Hoàng Ly, coi chừng bị té."



Hoàng Ly nói: "Ta không té đâu. Chúng ta cưỡi lừa còn hát nữa —— chờ xem!"



Đỗ Quyên nhịn không được, cười rộ lên.



Đây là nàng vừa rồi thấy Hoàng Ly cưỡi lừa, thuận miệng dạy nàng câu này. Còn chưa dạy xong, nàng xoay mặt dùng ngay câu nói dở chừng.



Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh cũng cười.



Hoàng Ly dào dạt đắc ý, cảm thấy mình nói đúng.



Trời tối, gà đã sớm lên chuồng, trong viện trống rỗng im lặng.



Hoàng Lão Thực ôm  Hoàng Ly từ trên lưng lừa xuống, rồi tự mình dắt lừa ra phía sau buộc vào chuồng gia súc. Mọi người đều về phòng.



Đỗ Quyên nói với Hoàng Ly: "Ta và đại tỷ nấu cơm, ngươi đi vào phòng xem nương tỉnh chưa. Cẩn thận chút, đốt đèn lên." Rồi kéo Hoàng Tước Nhi vào bếp.



Hoàng Tước Nhi hỏi: "Buổi tối nấu món gì?"
Đỗ Quyên lập tức thanh tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy.



Dước ánh trăng mờ ảo, nàng mông lung nhìn thấy Hoàng Tước Nhi cũng đã ngồi dậy, đang ôm lấy chăn nhìn nàng. Đôi mắt đen lòe lòe sáng, lại thấy không rõ vẻ mặt.



"Thật sự?" Đỗ Quyên ngạc nhiên hỏi, "Ngươi nghĩ xong?"



"Uh, " Hoàng Tước Nhi khẽ giọng kiên định đáp, "Ta nghĩ xong."



Đỗ Quyên thở ra một hơi.



Nàng cũng vì nghĩ cho Hoàng Tước Nhi.



Trong đám người đó, như Phúc Sinh đại ca, mẹ nuôi đã giúp hắn nghị thân; Thu Sinh ca ca cũng không sai, nhưng so với Hạ Sinh thì tùy tiện hơn, không thích hợp với Hoàng Tước Nhi lắm; chỉ có Hạ Sinh, từ nhỏ đã nói cười với Hoàng Tước Nhi tuy không đặc biệt thân mật, nhưng có một loại ăn ý khác.



"Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, các ngươi nói cái gì?"



Hoàng Ly đã sớm phát hiện đại tỷ nhị tỷ đêm nay không được bình thường.



Hồi nãy nàng còn tưởng là chuyện ban ngày gia gia nãi nãi nháo, nhưng nghe đại tỷ nói, cái gì "vui vẻ" "nghĩ xong", hiển nhiên có duyên cớ khác.



Lòng hiếu kì của tiểu nha đầu bị kích thích dữ dội, còn có thể không hỏi một tiếng.



Đỗ Quyên bất chấp lạnh, ôm chăn dời qua tới gần Hoàng Tước Nhi, trịnh trọng dặn dò: "Đại tỷ, ngươi hãy nghe ta nói. Ngươi không cần nghĩ ngợi gì. Không đúng! ngươi phải nghĩ. Mặc kệ gặp chuyện gì, không thể buồn bã, càng không thể khóc sướt mướt, oán trời trách đất, phải suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ. Tìm ra biện pháp giải quyết mới là quan trọng nhất. Chúng ta cứ như vậy..."



Nàng để sát vào tai Hoàng Tước Nhi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên tìm hiểu ý tứ của Hạ Sinh ca ca trước. Chỉ cần hắn cũng vui vẻ đồng ý, chúng ta lại nghĩ biện pháp tiến hành bước tiếp theo. Chuyện này ngươi không thể đi hỏi, ta đi tìm Lâm Xuân hỗ trợ."



Nàng không dám giật giây Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh "tư định chung thân", đó mới là hại nàng. Nàng phải tìm hiểu trước, lại nghĩ biện pháp vẹn toàn.



Để Hoàng Tước Nhi tự nghĩ biện pháp, là tác phong dạy học của nàng: bồi dưỡng năng lực học sinh độc lập suy tính.



Nếu nàng ra mặt giúp Hoàng Tước Nhi mọi chuyện mới không tốt.



Lờ mờ, Hoàng Tước Nhi liên tục gật đầu, trong lòng suy nghĩ đủ điều.



Hai người bàn luận xôn xao, Hoàng Ly ở kế bên gấp đến độ lòng như bị mèo quào, gọi "Nhị tỷ tỷ!" rất bất mãn mình bị bỏ qua.



Đỗ Quyên vội quay đầu trấn an nàng, nhỏ giọng nói: "Hoàng Ly, đừng quấy rầy! Đại tỷ và nhị tỷ đang nói chuyện rất quan trọng. Rất quan trọng, rất rất quan trọng! Bây giờ không thể nói cho ngươi biết, nhưng nhị tỷ đáp ứng ngươi, ngày mai sẽ nói với ngươi. Chúng ta còn cần ngươi hỗ trợ."