Điền Duyên

Chương 127 : Kêu cha suốt đêm giúp ngươi chuẩn bị sính lễ

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Mọi người, ngươi một lời ta một tiếng nói rất náo nhiệt. Hoàng Tước Nhi lại không xen mồm.



Nếu là chuyện khác, nàng khẳng định sẽ góp lời. Nhưng đây làm đám em giúp việc hôn sự của nàng, nếu nàng vộ vàng tham gia, còn không mắc cỡ chết người!



Bởi vậy, nàng im lặng dị thường, cúi đầu ăn cơm.



Điểm tâm vừa qua, đàn ông ba gia đình sát vách nhau, cách một bức tường vấn đáp qua lại một lúc, sau đó ước hẹn đi đào măng, bắt chuột trúc.



Sau đó, Đỗ Quyên qua Lâm gia tìm vợ Đại Đầu.



Vợ Đại Đầu thất kinh hỏi: "Mẹ ngươi bị bệnh?"



Đỗ Quyên nói: "Đầu choáng váng. Trong lòng cũng không thoải mái. Hôm qua bị nãi nãi ta sặc một câu, buổi trưa không ăn cơm. Tìm thím qua bồi nàng trò chuyện. Thím có kinh nghiệm, nói chuyện nương ta chịu nghe. Không giống chúng ta còn nhỏ, nói nương ta cũng không để ở trong lòng."



Vợ Đại Đầu vội đáp ứng.



Phụ nữ thường thích bàn luận chuyện nhà chuyện cửa, nàng rất vui được "thỉnh" qua khuyên giải Phùng thị, lại có thể nghe chút thị phi mẹ chồng nàng dâu, coi như giết thời gian.



Vì thế vội vàng thu thập việc may vá, đem qua vừa làm vừa tám chuyện.



Vừa thu dọn vừa hỏi Đỗ Quyên: "Nãi nãi ngươi làm cái gì lại cho mẹ ngươi tức?"



Đỗ Quyên nói: "Cũng không có chuyện lớn gì. Thím còn không biết, nãi nãi và nương ta không hợp nhau cũng không phải một ngày hai ngày. Không có việc gì đều là như vậy." Nói tới cái này, nàng có chút phiền chán.



Vợ Đại Đầu nói: "Vậy cũng được."



Nàng ở cách vách Hoàng gia, hiểu rõ nội tình nhất.



Đỗ Quyên đợi nàng thu thập xong, mới cười nói: "Thím đi qua trước, ta tìm Lâm Xuân nói chuyện một chút."



Vừa rồi Lâm Xuân thấy nàng tới, nháy mắt nàng.



Vợ Đại Đầu ước gì như thế, vội nói: "Lâm Xuân ở bên kia kìa. Lâm Xuân, Đỗ Quyên tìm ngươi đấy!"



Đỗ Quyên nói: "Thím đừng kêu, ta tự mình đi."



Vì thế, vợ Đại Đầu đi qua Hoàng gia, Đỗ Quyên đi tìm Lâm Xuân.



Lâm gia còn chưa có sương phòng, có 5 gian phòng chính.



Vì Lâm Xuân đọc sách, Lâm Đại Đầu an bài hắn một phòng riêng, cho Đông Sinh ở với Hạ Sinh. Thu Sinh lớn, dĩ nhiên ở một mình.



Lâm Xuân nghe nương gọi hắn, sớm ra đón.
" Ừ." Đỗ Quyên gật đầu.



"Gọi hắn trở về đi. Gia gia tìm hắn." Tiểu Bảo lại liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, truyền đạt chỉ thị của Hoàng lão cha.



Đỗ Quyên nghĩ thầm quả nhiên, may mà nàng đoán được tiên cơ.



"Ta không biết bọn họ đi đâu." Nàng nói.



Tiểu Bảo nghe xong thập phần do dự, hiển nhiên không ngờ là như vậy.



Đứng một lúc mới nói: "Đợi đại bá trở về thì gọi hắn qua."



Đỗ Quyên vội nói: "Nhất định, nhất định."



Tiểu Bảo vừa định xoay người, bỗng dừng lại, nói: "Đại bá nương khá chưa? Nãi nãi kêu ngươi và Tước Nhi đi qua hỗ trợ nấu cơm."



Đỗ Quyên nghe xong trong lòng lộp bộp, ngàn phòng vạn phòng lại không phòng đến trên người mình.



Nàng nhìn Tiểu Bảo cười, nói: "Đầu nương ta choáng váng, còn đang nằm nghỉ. Ta và tỷ tỷ phải ở nhà chiếu ứng, không đi được. Không phải có tiểu thẩm và Đại Nữu tỷ tỷ sao? Hai người các nàng còn nấu không được một bữa cơm? Ngày hôm qua ta và tỷ tỷ còn nấu được. Đại Nữu tỷ tỷ còn lớn hơn ta nữa, tiểu thẩm cũng có thể làm. Chúng ta không đi làm loạn thêm."



Tiểu Bảo nghe xong vẻ mặt cổ quái nhìn Đỗ Quyên.



Nhưng chung quy hắn không nói gì.



Đối với tiểu đường muội (em gái họ) này, hắn thật có cảm giác rất phức tạp.



Càng lớn lên càng thấy nàng thật sự rất giỏi, cũng rất thảo hỉ. Nhưng là, hắn khó có thể thân cận với nàng, trong lòng còn có chút sợ nàng, lại có chút ghen tị và phòng bị nàng. Đây là nương dạy, nhưng đa phần là bội phục.



Tỷ như vừa rồi, lời nói này đứa cháu gái nào dám nói với nãi nãi như vậy?



Đỗ Quyên dám.



Hắn có thể nghĩ tới lúc thuật lại lời nói này, nãi nãi sẽ tức giận đến mắng loạn. Nhưng bình thường đều mắng đại bá nương, mà không có biện pháp nào với Đỗ Quyên cả.



Nãi nãi sẽ không đánh Đỗ Quyên, cũng sẽ không mắng Đỗ Quyên.



Không phải là sợ hãi, mà là bất kể mắng Đỗ Quyên cái gì, Đỗ Quyên đều có đầy đủ lý do, hơn nữa rất hợp lý đưa ra, làm nãi nãi không xuống đài được.



Kỳ thật lý do gì cũng không quan trọng, trọng yếu là nãi nãi muốn đánh Đỗ Quyên cũng không được... Nói nàng không đánh tới là được.



Tiểu Bảo nhìn tiểu đường muội cười thập phần thản nhiên, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, xoay người đi.