Điền Duyên

Chương 128 : Lâm Xuân, Đỗ Quyên liên thủ

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đi tới cửa, chợt nghe Đỗ Quyên kêu: "Tiểu Bảo ca ca đi từ từ. Ngươi nói với gia gia, chờ ta cha trở về, ta sẽ kêu hắn tới nhà bà nội. Còn có, nói với nãi nãi là ta và tỷ tỷ hôm qua đều mệt nhọc, đến bây giờ cánh tay còn đau nhức nhấc lên không nổi, không có cách nào qua hỗ trợ nấu cơm."

     

Tiểu Bảo đứng vững, quay đầu, thật sâu nhìn Đỗ Quyên.

     

Đỗ Quyên cảm thấy hắn như muốn nói "Ngươi thật có năng lực, ca bội phục ngươi!"

     

Nàng cười càng thêm sáng lạn.

     

Hừ, sẽ có lúc muội muội càng làm cho ngươi bội phục, chờ coi đi.

     

Lúc xoay người vào nhà bếp, trong phòng nương thật yên lặng, không có động tĩnh gì.

     

Hẳn là nương và thím Lâm đã nghe được chuyện vừa rồi.

     

Đỗ Quyên cũng mặc kệ, hừ hừ bài hát trẻ em đi vào bếp, ngồi xuống, thở ra một hơi nói: "Tốt lắm. Đuổi đi rồi."

     

Hoàng Tước Nhi mím môi cười.

     

Đỗ Quyên lại lột mấy tép tỏi, thấy Hoàng Tước Nhi còn không lên tiếng, nhịn không được mở miệng nói: "Muốn cười thì cười đi. Nghẹn như vậy không khó chịu à?"

     

Hoàng Tước Nhi liếc nàng một cái, nói: "Xem ngươi có thể chắc!"

     

Đỗ Quyên ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Sai! Kỳ thật một chút ta cũng không thể. Ta nói với ngươi, đại tỷ, có thể hay không đều không trọng yếu, quan trọng nhất là tâm lý ngươi phải mạnh mẽ."

     

Hoàng Tước Nhi nghi ngờ hỏi: "Tâm lý mạnh mẽ?"



Đỗ Quyên trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng! Chính là không quan tâm người bên ngoài nói cái gì, ngươi đừng nóng giận. Đây là quan trọng nhất. Điều quan trọng thứ hai là, nếu ngươi có thể làm cho hắn tức giận đến mức một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên, đó mới là bản lãnh thật sự!"

     

Hoàng Tước Nhi nửa tin nửa ngờ nói: "Ngươi nghe nãi nãi nói chuyện, có thể không tức giận sao?"

     

Đỗ Quyên gật đầu nói: "Giận chứ. Nhưng nghe nhiều thì việc không đáng lo."

     

Nói xong, nàng chợt nhớ tới chuyện lúc trước, vội nói: "Không nói cái này. Lúc nãy ta nói với ngươi chuyện đó, ta và Lâm Xuân nghĩ ra ý tưởng..."

     

Đêm chuyện Lâm Xuân và Hạ Sinh thương nghị nói ra.

     

Hoàng Tước Nhi không còn ngượng ngùng như trước nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, có chút khẩn trương.

     

Đỗ Quyên hỏi: "Tỷ, ngươi quyết định ra sao? Có sợ không?"

     

Hoàng Tước Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta không sợ. Ta cũng nghĩ xong, thì... thì gả hắn. Ta... ta nhất định có thể sống tốt. Ta sẽ không như nương."

     
     

"Nương Tước Nhi, vừa rồi gặp lão Nhị, nói cha gọi ta tới một chuyến. Chuột trúc này ngươi giết đi." Hoàng Lão Thực nói.

     

Đỗ Quyên nghe xong cả kinh, cùng Hoàng Tước Nhi trao đổi ánh mắt.

     

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, vội vàng tiến lên nói: "Cha, gấp cái gì. Ngươi bắt được chuột trúc sao có thể không đưa một chút cho gia gia nãi nãi chứ? Vậy sao được! Ta xem như vậy, cha đem chuột này giết, lột da, chặt hơn một nửa đem qua. Vừa lúc các thân thích ở đó, gia gia nãi nãi thấy không chừng sẽ cao hứng."

     

Hoàng Lão Thực nghe thấy cũng đúng, liền nói: "Tốt lắm. Giết rồi mới đi."

     

Phùng Thị nghe xong mím chặt miệng, không nói đi, cũng không nói không đi.

     

Mỗi lần nàng nghe chuyện gì có liên quan đến cha mẹ chồng là phiền lòng nhưng lại giữ lấy trong lòng. Tuy phiền nhưng biết Đỗ Quyên nói rất đúng, bởi vậy chấp nhận.

     

Cả nhà bận rộn. Lão Thực cha giết chuột, lột da. Mẹ con Phùng Thị lột măng. Hoàng Tước Nhi chuẩn bị cơm chiều.

     

Vội một lúc cũng xong. Lão Thực cha chặt một cái đùi chuột, dùng dây cỏ buộc lại, muốn đi tới nhà cha mẹ.

     

Đỗ Quyên vội đứng lên nói: "Cha, ta đi với ngươi."

     

Hoàng Ly cũng nói: "Ta cũng đi."

     

Phùng Thị bản mặt nói: "Đều đi làm cái gì? Hoàng Ly, ngươi điên cả một ngày, còn không mệt hả? Chân không mỏi sao? Trời tối còn muốn chạy? Ở nhà đợi đi, buổi tối tắm rửa thay quần áo!"

     

Đỗ Quyên liền cười nói: "Hoàng Ly không đi. Ta đi với cha."

     

Phùng Thị nghe, thập phần hoài nghi.

     

Đỗ Quyên không thích tới nhà bên nội. Hôm nay nhất định là có chuyện, nàng không ngăn cản nữa. Khuê nữ này làm việc rất có chừng mực.

     

Lão Thực cha không nghĩ nhiều, cho rằng khuê nữ muốn đi dạo với mình, bởi vậy nói: "Muốn đi thì đi mau. Trời tối rồi."

     

Đỗ Quyên tiến lên vịn cánh tay hắn, đi ra ngoài, vừa cười nói: "Hôm nay 14, trăng thật tròn. Cha, chúng ta đi nhanh chút. Nếu là không có việc gì, sớm chút trở về, ta nấu chuột trúc hầm măng cho ngươi ăn. Cha, hôm nay ngươi mệt muốn chết rồi."

     

Hoàng Lão Thực sung sướng, cười nói: "Cha không mệt. Chút chuyện này tính cái gì, có khác gì đi chơi đâu."

     

Đỗ Quyên lại hỏi hắn quá trình bắt chuột trúc.

     

Lão Thực cha liền hưng trí ngẩng cao đầu nói.

     

Hai cha con cười cười nói nói, rất nhanh đã đến nhà bà nội Đỗ Quyên