Điền Duyên

Chương 129 : Nhường giường

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Thấy nhi tử đưa thịt đến, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đương nhiên thích.

     

Các thân thích đều vây quanh xem, hỏi han.

     

Tiếp đón xong đều ngồi xuống, Hoàng Lão Thực hỏi: "Cha, tìm ta có việc gì?"

     

Hoàng lão cha sầm mặt nói: "Không có chuyện thì không thể gọi ngươi tới sao? Đại cữu cữu, tiểu cữu cữu ngươi không dễ dàng tới đây, ngươi lại đi không thấy bóng dáng, có ai làm cháu như ngươi sao?"

     

Hoàng Lão Thực lúng túng cười nói: "Là Hoàng Ly muốn ăn măng. Ta liền..."

     

Hoàng lão cha tức giận mắng: "Xem ngươi chiều chuộng con không ra bộ dáng gì. Con nít muốn trăng trên trời, ngươi cũng bắt thang hái xuống hả?"

     

Hoàng Lão Thực ngây ngô cười.

     

Hoàng lão cha quở trách nhi tử một hồi, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Quyên không nói tiếng nào đang ở trong ngực đại nhi tử, ánh mắt lấp lánh nhìn mình chằm chằm.

     

Hắn cả kinh, trầm giọng nói: "Đỗ Quyên, đi vào phòng chơi với nãi nãi đi."

     

Hoàng đại nương vội đi tới dắt nàng đi. Mấy phụ nữ khác cũng kêu.

     

Đỗ Quyên lắc đầu, úp mặt vào ngực Lão Thực cha, nói: "Ta ở đây nghe cha và gia gia nói chuyện. Ta không tinh nghịch, không ngắt lời."

     

Hoàng đại nương nói: "Đàn ông nói chuyện, có cái gì hay mà nghe?"

     

Đỗ Quyên nói: "Ta không nghe. Ta ở với cha."

     

Đơn giản đem đầu chôn trong ngực Lão Thực cha, hết sức không muốn xa rời.

     

Hoàng lão cha nhìn thấy khó chịu, mắng: "Lớn như vậy, còn ra bộ dáng gì?"

     

Hoàng Lão Thực không biết vì sao cha lại phát tác lên người khuê nữ, vội nói: "Đỗ Quyên còn nhỏ mà." Rất rõ ràng là che chở.

     

Hoàng lão cha tức giận muốn mắng to, 2 cữu gia gia vội khuyên giải.

     

Đỗ Quyên bỗng nhiên nói: "Hai ngày nữa ta phải đi tới nhà ông ngoại. Ta luyến tiếc cha, cho nên muốn mỗi ngày ở với cha."

     

Hoàng Lão Thực nghe, trái tim muốn hòa tan, vội ôm nàng ngồi lên chân của mình, an ủi: "Sáng 16 cha đưa ngươi và nương ngươi đi."

     

Hoàng lão cha nghe xong ngẩn ra, vội hỏi: "Đi nhà ông ngoại ngươi? Có những ai đi?"
Đỗ Quyên nghe xong cười hì hì nói: "Cha thật có đạo lý. Cũng không biết nãi nãi làm sao, mỗi lần thân thích tới là ước gì chúng ta đem hết vốn liếng ra chiêu đãi người, không cho ăn không cho ngủ chiêu đãi thân thích."

     

Hoàng Lão Thực ha hả ngây ngô cười, không tiện nói tiếp.

     

Về đến nhà, tiểu Hoàng Ly nghe thanh âm, lập tức từ phòng bếp chạy vội ra hô: "Cha và nhị tỷ tỷ trở lại. Nương! cha trở lại."

     

Thì ra, Hoàng Tước Nhi đã nấu xong cơm chiều.

     

Bởi vì mấy mẹ con không biết Hoàng Lão Thực và Đỗ Quyên về ăn hay không, nên không ăn trước, tập trung trong phòng bếp chờ.

     

Nhìn thấy hai cha con đi vào, Phùng Thị dò xét nhìn Hoàng Lão Thực, cũng không hỏi, chỉ nói: "Ăn cơm đi. Hoàng Ly, bưng ghế kia qua."

     

Nàng chờ Hoàng Lão Thực tự mình nói với nàng.

     

Đỗ Quyên cảm thấy nàng không nên như vậy: Lão Thực cha là người chất phác, không tỉ mỉ như vậy. Nếu đợi hắn cảm nhận tâm tư của ngươi, chủ động tới nói cho ngươi biết, an ủi ngươi, đợi một vạn năm cũng đợi không được.

     

Lão Thực cha cũng không cố ý bỏ qua. Hắn chính là như vậy.

     

Cho nên, tỷ muội các nàng tận khả năng cứu vãn, trong nhà mới ấm áp rất nhiều.

     

Hoàng Tước Nhi thì không như vậy, vừa bưng thức ăn lên bàn nhỏ, vừa như không có chuyện gì xảy ra hỏi Đỗ Quyên: "Gia gia tìm cha có chuyện gì?" Đáy mắt lại lộ ra khẩn trương và thân thiết.

     

Hoàng Ly vừa bưng ghế, vừa vểnh tai nghe.

     

Chuyện trong nhà này, bất kể việc lớn việc nhỏ, chuyện tốt chuyện xấu, chỉ cần có khả năng, con gái nhỏ cũng muốn biết rõ ràng, lúc cần thiết thì chen một chân.

     

Chuyện trước mắt, rõ ràng có liên quan tới chuyện tối qua nhị tỷ nói "Rất trọng yếu, rất trọng yếu", nàng có thể mặc kệ sao?

     

Đỗ Quyên cũng không muốn tỷ muội sốt ruột, cười nói: "Không có việc gì."

     

Hoàng Tước Nhi nghe xong kinh ngạc, sao lại không có việc gì chứ?

     

Trước gia gia gọi Tiểu Bảo đến kêu cha. Buổi tối lại nhắn riêng hắn, có thể không có việc gì?

     

Đỗ Quyên nói: "Là thật không có việc gì. Chúng ta đến, nãi nãi giữ chúng ta ăn cơm, ta nói người nhiều ngồi không đủ chỗ, ta và cha trở về trước." Nghĩ nghĩ lại nói, "Nga! Ăn cơm xong đi dọn giường. Nãi nãi nói muốn an bài vài người lại đây ngủ."

     

Phùng Thị nghe xong gật đầu, mới yên tâm ăn cơm.