Điền Duyên

Chương 130 : Trong lòng chỉ có mùa xuân

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Không có người ngoài, người một nhà rất hòa thuận.

     

Hơn nữa có thịt chuột trúc, mọi người ăn đặc biệt cao hứng.

     

Lão Thực cha và Hoàng Ly đều nói Hoàng Tước Nhi nấu không kém Đỗ Quyên.

     

Đỗ Quyên cười nói: "Đại tỷ đương nhiên nấu được. Cha và Hoàng Ly khen như vậy, ta hiểu được vì sao, dù sao không phải vì đại tỷ nấu ngon."

     

Hoàng Ly nhanh chóng hỏi: "Vì sao?"

     

Đỗ Quyên nháy nháy mắt nói: "Khoe khoang đó! Cha thường không bắt được chuột trúc, hôm nay bắt đượ một lần. Xem cha cười kìa, miệng kéo tới tai luôn. Hoàng Ly cũng vậy, lặp lại nhiều lần Ta và Đông Sinh ca ca lấy gùi chặn ở cửa động, sợ chúng ta không chú ý nghe."

     

Lão Thực cha nghe xong, hắc hắc cười gượng, hiển nhiên bị nói trúng tâm sự.

     

Hoàng Ly nhao nhao không thuận theo, nói không phải như vậy.

     

Phùng Thị hiếm khi hài hước, liếc mắt nhìn Hoàng Lão Thực, còn nói "Trong nhà không có pháo đốt, bằng không nên đốt một phong mới tốt. Cha ngươi sống đến từng này tuổi, lần đầu bắt chuột trúc đó."

     

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cười vang lên.

     

Hoàng Lão Thực cười càng vui vẻ, không quẫn bách chút nào.

     

Cười một hồi, Đỗ Quyên đối với Phùng Thị nói: "Nương, hai ngày nay ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút. Ngày sau phải đi, nếu ngươi không khoẻ lên là không được. Ngày mai 15, ngươi cũng không bận chuyện gì thì đi trò chuyện với tiểu di, xem có muốn mang gì cho ông bà ngoại, đừng bỏ sót. Chuyện khác có ta và tỷ tỷ."

     

Phùng Thị nghe xong gật đầu.

     

Sáng nay, nàng kể lể bất mãn của nàng với bà bà cùng vợ Đại Đầu, đem phẫn hận tích tụ bấy lâu nay đều tiết ra hết, tuy không thể thần thanh khí sảng nhưng cũng đã khôi phục như thường. Còn nữa, nhắc tới về nhà mẹ đẻ là nàng nhớ tới đứa con trai bị mất đi, lòng tràn đầy chờ mong, đâu còn tâm tư lo lắng những người khác.

     

Lập tức, người một nhà ăn cơm, nhàn thoại.

     

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thu thập bát đũa, Hoàng Lão Thực lấy nước rửa bát, cho heo ăn, xong mọi người mới nấu nước tắm rửa.

     

Đỗ Quyên trải giường phía tây trước.

     

Nhưng chờ đến chờ đi cũng không thấy thân thích bên kia đến.

     

Đỗ Quyên buồn bực.

     

Lát sau, Tiểu Bảo tới nói cữu nãi nãi các nàng không lại đây, nói đêm nay ngủ tạm một đêm, sáng mai đi về, đỡ phải phiền phức lại đây ngủ.

     

Đỗ Quyên nghe xong cũng không để ý. Nàng cầu còn không được kìa.

     
     

Lâm Đại Đầu ngạc nhiên: "Hạ... Hạ Sinh?"

     

Hạ Sinh tức giận nói: "Cha còn nhớ rõ Hạ Sinh sao? Trong lòng cha một năm bốn mùa chỉ có mùa xuân, không có Hạ Thu Đông!"

     

Lâm Xuân nghe lời của nhị ca nói, phốc xuy một tiếng cười vui vẻ.

     

Thu Sinh và Đông Sinh từ phía sau đi vào, đều cười đến dậm chân.

     

Lâm Đại Đầu nhếch miệng cười, không nói chuyện.



Vợ Đại Đầu muốn cười nhưng kiệt lực nhịn xuống, vội kéo nhị nhi tử đến bên người, nói: "Cha ngươi không phải ý đó. Hạ Sinh, cha ngươi là vì Xuân Nhi..."

     

Thu Sinh nhàn nhàn nói: "Việc gì cha cũng lo cho Xuân Nhi trước, không nhớ rõ chúng ta. Ta là lão Đại còn chưa định thân, chuyện của Hạ Sinh gấp gáp trước mắt, cha còn chỉ nghĩ đến Xuân Nhi."

     

Đông Sinh nhào vào trong ngực lão cha, hô theo: "Còn có ta, cha."

     

Lâm Đại Đầu nhìn bốn nhi tử từ thấp đến cao, gân xanh trên trán đập loạn, tức giận mắng Đông Sinh nói: "Tóc ngươi còn chưa dài đã muốn cưới vợ?" Rồi ngẩng đầu nhìn Thu Sinh mắng: "Đừng ngắt lời! Tiểu tử này không biết tâm tư của cha ngươi sao?"

     

Thu Sinh "hừ" một tiếng.

     

Lâm Xuân thấy đều tới, liền kéo đại ca nhị ca ngồi xuống, nghiêm túc thương nghị.

     

Hạ Sinh đầu tiên nói: "Cha không định thân cho ta? Hừ, không sợ kết quả là Giỏ trúc múc nước chẳng được gì, không vớt được gì cả! Đến lúc đó Đỗ Quyên hận chết ngươi, còn làm con dâu ngươi sao, nghĩ đẹp!"

     

Lâm Đại Đầu vừa nghe vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

     

Lâm Xuân ngăn cản không kịp, Hạ Sinh đã nói ra, rất bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Nhị ca!"

     

Hạ Sinh cũng thấy nói sai, ngượng ngùng không lên tiếng.

     

Lâm Đại Đầu chỉ lo hỏi.

     

Lâm Xuân liền đuổi Đông Sinh đi ngủ, sợ hắn còn nhỏ, nghe xong đi ra ngoài nói lung tung.

     

Đông Sinh cũng là thằng nhóc bát quái, nơi nào chịu đi.

     

Lâm Đại Đầu nói: "Nói đi, tiểu tử này nghe xong không dám ra ngoài nói lung tung đâu. Nếu hắn nói, ta lột da hắn."

     

Đông Sinh phát thề, nói nhất định không ra ngoài nói lung tung