Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 138 : Chuyện xảy ra ba năm trước (2)
Ngày đăng: 18:14 19/04/20
Nghĩ vậy, HạTử Du thở dài nặng nề.
Cốc, cốc ——
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cho là đồng nghiệp trực khách sạn,Hạ Tử Du lập tức đứng dậy mở cửa phòng ra.
Vậy mà, Hạ Tử Du không thể nào nghĩ rằnglúc này người đứng trước mặt cô lại là người mà cô vừa nghĩ tới.
Nhìn Đàm Dịch Khiêm đứng trước mắt, cô sững sờ.
--- ------
Gần trong gang tấc là gương mặt anh tuấn không hề khác ba năm trước, cô
ngước mắt nhìn anh, trong đầu lóe lên hình ảnh ba năm trước, hốc mắt
chua chát, cô lại bình tĩnh mở miệng chào anh, "Tổng giám đốc Đàm, anh
đến tìm tổng giám đốc Kiều sao? Tôi sẽ lập tức đi gọi tổng giám đốc Kiều cho anh......"
Khi cô gấp rút muốn rời khỏi thì tay anh đã bắt lấy cô, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của anh truyền đến, "Tôi tới tìm cô."
Thân thể của cô cứng đờ.
Anh kéo tay cô đi vào phòng.
Phòng hiện tại của cô là căn phòng mới Robert đổi lại cho cô, không lớn lắm
nhưng lại tốt hơn căn phòng trước rất nhiều, cũng rất thoải mái. Nhưng
cho dù phòng thoải mái nhưng có sự tồn tại của anh mà nhiệt độ không khí tự dưng ngưng đọng.
Ba năm qua chưa cùng anh xuất hiện,anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô sững sờ, không biết phải làm sao.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, "Tại sao không nói cho tôi biết?"
Cô nghi ngờ ngước mắt lên, "Gì cơ?"
Anh đau khổ nói ra sự thật này, "Khi còn bé ở trại trẻ mồ côi, người thực
sự đã cứu tôi là em!!"Anh đã hỏi mẹ của anh. Mẹ anh thừa nhận lúc ấy có nhìn thấy Hạ Tử Du, nhưng mẹ anh hoàn toàn không ngờ rằng người cứu anh lại là Hạ Tử Du.
Cô sửng sốt một giây, sau đó chậm rãi rũ mi xuống,yên lặng không nói.
"Tại sao, quá khứ em có nhiều cơ hội như vậy, nhưng em lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tôi?"
Nhiều năm sau cô mới dám trấn định nhìn thẳng vào đôi mắt đen u ám đó của anh, "Tôi có rất nhiều cơ hội sao?"
Sau khi cô ra tù mới biết anh chính là cậu bé năm đó được cô cứu, nhưng khi đó cô có thể nói gì với anh?
Anh xoay người, cuối cùng rời bước đi,khi ra đến cửa, anh nói cho cô biết, "Thật ra có lúc, tôi cũng ngây thơ như vậy."
--- ------
Los Angeles, phi trường tư nhân.
Đàm Dịch Khiêm vừa bước xuống bậc thang máy bay, Đan Nhất Thuần vẫn ngồi
trong xe chờ Đàm Dịch Khiêm liền gấp gáp lao ra khỏi xe.
"Dịch
Khiêm, em lo quá, anh vừa nhận được điện thoại liền ngồi máy bay rời
khỏi...... Em không gọi điện thoại cho anh được, chị Dư cũng không liên
lạc được với anh,nên em liền chạy tới sân bay chờ anh." Đan Nhất Thuần
ôm Đàm Dịch Khiêm, đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng sau đó là vui sướng.
Đàm Dịch Khiêm im lặng, mặc cho Đan Nhất Thuần ôm.
Đan Nhất Thuần tựa vào bả vai Dịch Khiêm, nụ cười từ từ tràn ra trên mặt,
"Hôm nay những phóng viên kia vẫn đuổi theo em,hỏi nguyên nhân anh và em tổ chức họp báo đúng hẹn. Em vẫn chưa trả lời phóng viên, bởi vì sợ anh có thể có chuyện muốn thay đổi."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm phóng ra xa, môi mỏng nói hờ hững, "Nhất Thuần......"
Đan Nhất Thuần nghe ra vẻ khác thường trong giọng nói của Đàm Dịch Khiêm, nghi ngờ ngước mắt lên, "Dạ?"
"Anh đi gặp cô ấy."
"Ai?" Đan Nhất Thuần mới đầu không phản ứng kịp,khi nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi mỗi khi Đàm Dịch Khiêm nghĩ tới Hạ Tử Du thì cánh tay Đan Nhất Thuần
đang ôm Đàm Dịch Khiêm chợt cứng ngắc hạ xuống, cô trừng lớn tròng mắt,
không dám tin hỏi, "Anh đi gặp vợ trước của anh?"
Đàm Dịch Khiêm không phủ nhận.
Đan Nhất Thuần đột nhiên hưng phấn nói, "Trời ơi, Dịch Khiêm, anh rốt cuộc
cũng chủ động đi tìm vợ trước của anh rồi...... Cô ấy nói thế nào? Có
phải hai người đã làm hòa không? Em biết ngay mà..... Vợ trước của anh
chắc chắn vẫn còn rất yêu anh, em đoán đúng rồi, cũng......"
"Không!"
Như thể không muốn nói chuyện nhanh chóng nói một chữ, Đàm Dịch Khiêm bước chân rời đi.
Đan Nhất Thuần giật mình, bỗng chốc vội vã đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, anh nói vậy là sao?"