Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 139 : Tất cả tiền cô đều quyên cho trại trẻ mồ Côi

Ngày đăng: 18:14 19/04/20


Đêm xuống, trầm lắng u ám.



Đàm Dịch Khiêm không bật đèn ngồi trên ghế sofa, ánh sáng mơ hồ ngoài cửa

sổ rọi lên ngũ quan tuấn tú sắc nét của anh, trong tay anh đang cầm một

ly rượu đỏ,suy nghĩ một mình.



Anh tính toán tỉ mỉ, có sở trường về mặt tư tưởng, nhưng cuối cùng lại không đấu được sự trêu ngươi của trời cao.



Nếu như khi còn bé không bị thương bất ngờ, có lẽ kết cục giữa anh và cô

không phải như ngày hôm nay......Mặc dù họ đều cùng tồn tại trong một

thế giới nhưng hai người xa lạ không bao giờ gặp được nhau, có lẽ cũng

sẽ tốt hơn bây giờ.



Trời cao cố ý hành hạ anh, muốn để anh tự tay dùng lưỡi dao sắc bén tùng xẻo da thịt của mình, xé toác từng vị trí

trên thân thể anh, từng mảnh từng mảnh khiến anh thương tích đầy mình,

cuối cùng khắp nơi đều cảm thấy đau đớn đến mức không thở được.



Đúng vậy, lúc này anh như thể cầm dao tự giết mình, trái tim như bị đục

khoét, đau đớn từ trong tim lan tràn khắp nơi trên cơ thể.



Bất chợt, anh nở nụ cười......



Trong bóng đêm, nụ cười của anh vẫn lạnh lẽo và u ám, nhưng không hiểu sao lại còn có chút thê lương.



Hạ Tử Du lại là ân nhân cứu mạng của anh......



Aaaa, Hạ Tử Du lại là ân nhân cứu mạng của anh......



Trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại sự thật này, nụ cười bên môi lại thêm chế giễu và mỉa mai.



Anh không chế giễu cô, không chế giễu trời cao, mà là chính mình......



Anh tự cho mình thông minh, làm bất cứ chuyện gì cũng nắm giữ chắc chắn,

không từ thủ đoạn nào, cũng không bao giờ cảm thấy hối hận vì những

chuyện anh đã làm, duy chỉ khi gặp cô......



Anh không thể không

thừa nhận, trời cao đã sắp đặt từ trước, từ khi gặp nhau ở trại trẻ mồ

côi hồi nhỏ, cô đã là sai lầm suốt đời anh.



Năm năm trước muốn

tận mắt nhìn thấy cô rơi vào địa ngục, nhưng khi biết cô có thể phải mất mười mấy năm tuổi xuân trong nhà tù, lần đầu tiên anh tính sai chính là đã sai người sửa án thành hai năm.



Hai năm sau, không ai biết,

thì ra anh cũng biết sợ hãi, nhưng lại không cho phép bất cứ ai nói cho
chấp tất cả dẫn cô trở về bên mình, anh chỉ muốn có điều kiện để cho mẹ

con cô được thoải mái an nhàn bên cạnh anh.



Vốn tưởng rằng chỉ là bảo vệ, nhưng cuối cùng chuyện đơn giản lại biến thành những chuyện

phức tạp khác. Anh không nghĩ tới cô lại điều tra quá khứ mẹ của cô,

cũng không ngờ rằng về sau đụng phải cô, tất cả lý trí và tỉnh táo của

anh đều biến mất.



Biết rõ cô cố ý tiếp cận, nhưng anh lại không

thể khống chế được......Đối với anh mà nói, cô như thể đóa hoa anh túc

xinh đẹp, biết rõ có thể sẽ sinh ra mê hoặc và ảo giác, anh vẫn không

kháng cự được sự tiếp cận đó mà nếm thử, mặc dù hiểu rõ cuối cùng anh

chỉ tự huyễn hoặc bản thân.



Cô diễn như thật, có lúc nhìn dáng vẻ điềm tĩnh yên ổn khi ngủ của cô, anh còn nghĩ thời khắc này cứ tiếp tục đứng im vĩnh viễn như vậy thì thật tốt......



Buổi tối khi anh

hôn cô, cô rõ ràng đang ngủ, mơ màng có lúc vẫn còn biết đáp lại anh,

tiện thể đang ngủ còn thì thào với anh vài câu...... Cô dụng tâm tiếp

cận anh, chân thật đến nỗi ngay cả anh có lúc cũng không phân biệt được.



Thế nhưng anh lại cứ u mê như thế, anh cố gắng giữ cô lại, nên lần đầu tiên anh học cách giải thích với người khác......



Anh cho rằng cô đã thật sự tin anh, anh bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của họ, bắt đầu suy tính dẫn cô đi hưởng trăng mật ở đâu...... Mặc dù sau đó anh đã nhận thấy được cô đang dùng kế hoãn binh để trì hoãn thời gian, cô vẫn

luôn muốn rời khỏi, không hề thay đổi, anh vẫn muốn cho đôi bên một cơ

hội, dù cho anh còn phải đối đầu với áp lực của mẹ mình......



Nhưng cho dù đã dốc hết khả năng như thế, đêm hôm đó cô vẫn ngồi lên xe Kim Trạch Húc rời đi.



Trước đây anh không biết gì gọi là chán chường và vô lực, nhưng khi nhìn thấy cô rời khỏiqua cánh cửa sổ, anh cũng chỉ có thể từ từ kéo rèm cửa sổ

lại, ngay cả một câu ngăn cản cũng không thể nói ra, lần đầu tiên cảm

nhận được cảm giác suy sụp này.



Đúng vậy, anh có thể nói gì đây?



Một câu "xin lỗi" không thể nào đền bù hết những tổn thương mà anh đã từng

gây ra cho cô, hơn nữa, ngày hôm nay cô đã không còn quan tâm đến họ

nữa.



Nên, anh để cô đi...... Anh tự tin rằng cô đã lựa chọn ra đi lặng lẽ bởi vì cô vẫn còn tin anh, họ không thể nào ở bên nhau, chỉ vì

anh đã từng gây ra những tổn thương quá sâu nặng cho cô.



Cô vẫn là Hạ Tử Du mà anh quen biết trước đây, nhưng mà anh lại tính sai một lần nữa.....