Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 141 : Hai lần ôm hôn trên bờ biển (1)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
"Em có biết không, ba năm nay tôi đã từng nghĩ nếu như gặp lại nhau, em có
còn oán trách tôi không, như thể bạn bè cũ bình thường, hay em vẫn sẽ
hận tôi như trước đây......"
"Thật ra có lúc tôi lại ngây thơ đến thế......"
Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của anh
không biết bao nhiêu lần, nước mắt cô bắt đầu không kiềm chế được mà rơi xuống.
Tại sao cô chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường yên
lặng mà lại khó khăn đến thế? Cô cũng đã thử vứt bỏ quá khứ, tại sao anh còn phải đến tìm cô vì chuyện năm đó?
Anh có biết không, mỗi lần nhìn thấy anh, lòng của cô lại truyền đến cơn đau như thể trái tim bị
đục khoét, cô muốn ngầm chịu đựng, nhưng trái tim lại không thể tự kiềm
chế được dâng lên từng trận chua xót, khiến cô đứng trước mặt anh hít
thở khó khăn hết lần này đến lần khác.
Cô rất tức giận, rất khó
chịu...... Mỗi khi nhìn thấy anh, tận đáy lòng cô sẽ tự hỏi mình, tại
sao cô lại khổ sở như vậy, còn anh lại có thể sống tốt như thế?
Sự nghiệp thuận lợi, gái đẹp vây quanh, cuộc sống không có cô anh dường
như càng thoải mái hơn mà sống hạnh phúc. Nhưng mà, cô thì thế nào? Ba
năm nay anh có từng nghĩ đến cô hay chưa?
Cuộc đời cô bị anh phá hủy hoàn toàn, chẳng lẽ những năm qua anh không hề áy náy?
Đã trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nhớ rõ dáng điệu e thẹn cô mặc
váy cưới ngồi trước gương mong đợi hôn lễ bắt đầu, khi đó cô hồn nhiên
đến cỡ nào, khát khao tương lai đến cỡ nào, nhưng cô không ngờ được cuộc đời của cô lại chuyển biến cực lớn theo sự việc xảy ra lần đó.
Ngay từ đầu anh đã rắp tâm dùng tình yêu tiếp cận cô, mặc dù đều là diễn
trò, nhưng anh sao có thể tàn nhẫn làm tổn thương cô như vậy?
Sau khi cô ra tù, nếu như anh còn có một chút lòng thương hại, anh không
nên cứ tiếp tục xuất hiện trong cuộc đời cô như vậy......
Mọi
người đều nói anh quan tâm tới cô, thật sự có nhiều lúc cô cũng muốn tin tưởng vào điều đó, cũng muốn chôn sâu tất cả những ký ức khổ sở không
chịu nổi hai năm qua vào sâu trong đáy lòng, đặc biệt là khi anh kết hôn với cô. Khi cô định rời đi vì chuyện của mẹ, có trời mới biết, lúc ngồi trên máy bay cô thật sự đã khó chịu đến cỡ nào......
Thời gian
hạnh phúc sau khi cưới là cuộc sống ấm áp mà cả đời này cô hằng mong
mỏi, cô nhớ những lúc anh dịu dàng, nhớ những lúc anh yêu thương cưng
chiều, nhưng cô không hề cảm thấy an toàn......
đi theo anh.
Nhân viên phục vụ trong khách sạn thấy Đàm Dịch
Khiêm và Hạ Tử Du như thể có tồn tại sự ăn ý nào đó, vẻ mặt mọi người
đều mờ mịt. Những nhân viên phục vụ này dù sao cũng là dân bản xứ, có
thể để ý tới Đàm Dịch Khiêm cũng vì Đàm Dịch Khiêm là bạn thân của
Robert, nên biết rằng, ngay cả người đứng đầu Quốc Gia của mình là ai họ cũng không biết rõ.
Đi đến bãi biển phía ngoài, Hạ Tử Du dừng bước.
Đưa lưng về phía cô, Đàm Dịch Khiêm xỏ một tay vào túi quần, ánh mắt liếc
nhìn mặt biển cuồn cuộn mênh mông xanh thẳm ở phía trước, hờ hững nói,
"Em không nên giấu tôi nhiều chuyện như vậy."
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Tôi không giấu anh điều gì cả."
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, mãi không nói lời nào, dường như đang lặng im suy nghĩ.
Cô thấy anh mãi không nói gì, không còn kiên nhẫn mà nói, "tổng giám đốc
Đàm, xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, nếu không có việc gì tôi đi
trước."
Hạ Tử Du xoay người đang định rời đi, Đàm Dịch Khiêm đột
nhiên túm lấy cổ tay Hạ Tử Du, bá đạo nhưng lại dịu dàng kéo cô vào
trong ngực mình, anh gằn từng chữ, "Gọi tôi là ‘tổng giám đốc Đàm’ em
thật sự vui lắm sao?"
Đã quen tính cách thất thường của anh, cô
lại e ngại gần anh trong gang tấc như thế này, cô cố đẩy anh ra, lớn
tiếng nói, "Đàm Dịch Khiêm, trong ấn tượng của tôi anh tính cách của anh không giống thế này!!"
Đàm Dịch Khiêm bắt lấy cái tay không an
phận của Hạ Tử Du, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt Hạ Tử Du, khóe môi hơi cong, lành lạnh nói, "Ừ hử, tính cách tôi thế nào?"
Hạ Tử Du tức giận nguýt anh, "Tôi không muốn nhiều lời với anh!"
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, nghiêm túc nói lạnh lùng, "Nhưng có một số chuyện em phải giải thích rõ ràng với tôi."
Lo sợ đôi mắt đen u ám của anh có thể dễ dàng nhìn thấu được lòng người,
cô xoay mặt sang một bên, giọng điệu xa cách, "Tôi không có gì để giải
thích với anh cả."
Gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng, đôi mắt đen thẳm gian xảo híp lại, như thể nhắc nhở cho cô hiểu rõ, nói, "Đứa nhỏ!!!"