Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 142 : Hai lần ôm hôn trên bờ biển (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Khi bên tai cô lướt nhẹ hai chữ mà đã rất lâu cô cũng không dám tuỳ tiện
nhớ tới, thân thể cô bất chợt cứng đờ, đôi mắt nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm tàn nhẫn nham hiểm của anh rõ ràng xao động, đau đớn xẹt qua đáy
mắt. Trong chớp mắt cô đã mất sự cố chấp muốn chống chọi với anh, dường
như trong phút chốc toàn bộ lý trí và suy nghĩ của cô đều bị xóa sạch
bởi những ký ức trong đầu.
Nhìn đáy mắt cô mơ hồ lấp lánh ngấn lệ, anh đột nhiên ôm chặt cô vào trong ngực.
Hai tay cô buông thõng hai bên cơ thể, đã nằm mơ nhìn thấy anh ôm cô thật
chặt như thể bây giờ bao nhiêu lần, nhưng lúc nàycô chỉ cảm thấy xót xa
và đau đớn vô cùng......
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra......" Cô dùng hết hơi sức đẩy anh ra, thế nhưng anh lại càng ôm lấy cô chặt hơn.
Cô rốt cuộc sụp đổ khổ sở bật ra tiếng, nắm chặt đôi bàn tay trắng như
phấn đấm mạnh vào lưng anh, "Hu...hu... Đàm Dịch Khiêm...... Tại sao anh có thể xấu xa đến thế...... Tại sao có thể bỏ mặc tôi......"
Mấy năm nay, làm sao cô có thể quên được một người đàn ông có thể ngoảnh mặt làm ngơ với cái chết của cô?
Anh không để ý đến những cú đấm của cô, chỉ biết ôm cô thật chặt. Không có
ai biết lúc này, đôi mắt đen sắc bén khiếp người của anh cũng nhắm chặt
vì đau đớn trong lòng.
Đã rất lâu, anh không ôm cô chặt như bây
giờ...... Mùi thơm cơ thể cô không hề thay đổi, vẫn là mùi cỏ chanh tỏa
ra hương thơm ngọt ngào.
Cô nghẹn ngào khóc thút thít, hai tay
đấm đánh vào lưng anh dần dần chậm lại, kèm theo là tiếng khóc nức nở,
"Vì sao anh còn phải tới trêu chọc tôi? Đàm Dịch Khiêm......" Nói xong
lời cuối cùng cũng cô không thể nói tiếp vì nghẹn ngào.
Anh hôn lên sợi tóc bên cổ cô, trong lòng phiền muộn hận không thể tự giết chết chính mình.
Ba năm......
Rõ ràng chỉ cần một câu nói của anh là có thể điều tra cặn kẽ cuộc sống
trong ba năm của cô, nhưng anh cố tình không muốn cúi đầu khuất
phục.....
Nếu không phải biết được khi còn bé cô là người cứu
giúp anh, khiến anh phải điều tra cuộc sống của cô chỉ vì muốn sau này
có thể trả nợ cho cô. Anh không thể nào biết được ba năm nay cô quyên
hết số tiền trợ cấp của anh cho đơn vị từ thiện, cũng sẽ không biết được ba năm trước cô đã sẩy thai sau phiên tòa. Hơn nữa, khi đó cô không thể tới Los Angeles thăm con là vì cô cũng đang trong tình trạng cận kề cái chết.
Anh rốt cuộc đã biết tại sao cô lại hận anh như vậy......
"Xin lỗi." Anh cúi đầu xuống khẽ chạm lên đôi môi đỏ mọng thấm đẫm nước mắt của cô, môi mỏng dịu dàng lướt nhẹ qua.
Cô mơ hồ không rõ, ngước đôi mắt đầy nước nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô đưa tay muốn vòng qua ôm lấy anh theo bản năng, nhưng nhớ
đôi vợ chồng đang tới đây hưởng tuần trăng mật.
Robert hết sức
ngạc nhiên, sau khi hai người ra ngoài một chuyến, rồi từ như nước với
lửa đến thân mật nắm tay nhau về, Robert chỉ có thể lúng túng vung móng
vuốt chào hỏi, "Hi......"
Nhận thấy mình và Đàm Dịch Khiêm đã bị
người khác hiểu lầm, Hạ Tử Du lập tức giãy tay khỏi Đàm Dịch Khiêm, cởi
áo khoác trên người trả lại cho Đàm Dịch Khiêm.
Không thèm liếc
nhìn Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du ôm ngực lập tức cúi đầu chạy vào khách
sạn, cô đương nhiên phải đi thay bộ quần áo sạch khác.
Hạ Tử Du
vừa khuất bóng, Robert liền như tên trộm tiến đến gần Đàm Dịch Khiêm,
"Trước đây không phải giận đến nỗi phá bỏ phòng người ta sao, bây giờ
sao lại không chịu buông tha dắt tay người ta như vậy?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc nhìn Robert, "Tôi sẽ dẫn cô ấy đến Los Angeles, cậu sai người thu dọn đồ đạc của cô ấy đi."
"Cái......Gì?" Robert tức giận thốt lên, "Mấy lần trước cậu tới, ở không coi như xong, bây giờ ngay cả nhân viên ưu tú nhất của tôi cũng muốn dẫn đi?"
Đôi mắt đen gian trá của Đàm Dịch Khiêm híp lại, trong lời nói còn có phần
không vui, "Ý cậu là cô ấy phải sống hết quãng đời còn lại với cậu ở
đây?"
Robert muốn nói "Dẫn theo cô ấy sống quãng đời còn lại" là
chuyện của cậu, nhưng nghĩ đến đến bên cạnh hai người họ còn có một
người khác, Robert liền ho nhẹ một tiếng, nói ậm ờ, "Tôi không có ý này, cậu muốn dẫn cô ấy đi thì cứ việc, dù sao cậu tới đây thường xuyên làm
trễ nãi thời gian làm việc của nhân viên, việc này tính ra còn tổn thất
nhiều hơn khoản thu nhập mà nhân viên ưu tú này mang đến cho tôi.....
Nhưng có điều, cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu muốn dẫn cô ấy về làm
gì? Cậu dắt tay cô ấy ở đây tôi cũng không ý kiến, nhưng ở Los Angeles
còn có Nhất Thuần đấy......" Robert cho rằng đàn ông ai cũng có bản chất lăng nhăng như thể anh.
Đàm Dịch Khiêm đi vào khu nội bộ trong khách sạn, hiển nhiên là đi về phía căn phòng của Hạ Tử Du.
Robert gọi với theo bóng lưng Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, tôi còn có chuyện
chưa nói cho cậu biết đấy, ba năm trước Tử Du không bỏ con của cậu
đâu......"
Robert vốn nghĩ nhân cơ hội này giải thích chuyện đó
cho Đàm Dịch Khiêm biết, cũng nhân tiện có thể tranh thủ thêm chút cơ
hội cho Hạ Tử Du, nhưng thấy Đàm Dịch Khiêm không hề có dự định dừng
bước, Robert không nhịn được suy đoán trong lòng, xem ra kẻ thông minh
nào đó có lẽ đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi.