Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 143 : Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Thay quần áo xong, Hạ Tử Du vừa mở cửa phòng ra đã thấy Đàm Dịch Khiêm đứng

sững trước mặt cô, cô thở nhẹ một tiếng, muốn đóng cửa phòng lại theo

bản năng, cánh tay to lớn của anh đã chắn ngang trong khe cửa chưa kịp

đóng.



Sợ làm anh bị thương, cô bất đắc dĩ mở cửa phòng rồi quay mặt đi, như thể không muốn nói nhiều với anh.



Trong mắt Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vẫn không hề thay đổi, bộ váy dài màu

trắng đơn giản nhưng lại sạch sẽ xinh đẹp, như thể buổi đầu mới quen

biết cô.



Nhìn cô anh hơi giật mình, đến khi phát hiện biểu cảm

lạnh lùng của cô, lúc này anh mới hờ hững mở miệng, "Tôi đã kêu Robert

sai người thu dọn xong đồ đạc của em rồi, một lát nữa em hãy rời khỏi

đây với tôi."



Cô chợt quay mặt sang nhìn anh, trợn tròn mắt, "Anh nói gì?"



Anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, "Dẫn em rời khỏi đây."



Cô muốn đóng cửa phòng lại lần nữa, "Tôi sẽ không đi theo anh, anh là đồ điên!!"



Tay anh vẫn chắn ngang trong khe cửa không hề nhúc nhích dù cho cánh cửa có dần dần khép lại, thong thả nói, "Ở Male em không bao giờ kiếm đủ số

tiền để xây mộ cho mẹ em đâu." Anh vô tình điều tra được việc này khi

sai người điều tra những việc trải qua trong cuộc sống mấy năm qua của

cô.



Nghe lời anh nói, cô giật mình kinh ngạc, "Anh...... Làm sao

anh biết được?" Đúng vậy, mười năm trước mẹ cô tự sát chết, sau đó không có ai nhận lãnh hài cốt, nên mẹ cô được cảnh sát đặt ở nghĩa trang công cộng ở vùng ngoại thành xa xôi trong thành phố Y. Sau phiên tòa đó cô

đã từng đi qua nghĩa trang công cộng một lần, nhưng rất khó khăn cô mới

tìm được ngôi mộ của mẹ cô, nên mấy năm nay cô luôn muốn có thể gom góp

chút để xây cho mẹ cô một ngôi mộ yên tĩnh lịch sự tao nhã.



Anh

không hề trả lời câu hỏi này, vẫn bình tĩnh nói, "Em học đại học khoa

quan hệ xã hội, sau khi tốt nghiệp em gửi hồ sơ lý lịch tới rất nhiều

công ty, em mong rằng những công ty đó có thể tuyển em vào phòng quan hệ xã hội. Nguyên nhân chỉ có một, làm việc ở phòng PR thời gian tự do

nhất mà lại có thể nhận được lương cao, em mong muốn có được công việc

như thế."



"Vậy thì thế nào?" Cô không thể phủ nhận, những năm gần đây, thời gian cô nhớ nhất chính là một năm làm việc ở Đàm thị. Khi đó

cô hết sức chuyên tâm vào công việc, cho dù đáy lòng cất giấu bí mật

nhưng cuộc sống lại bình an không lo âu.



Anh khẽ nói, "Cùng tôi đi Los Angeles, tôi sẽ dành cho em chức vị trưởng phòng PR."


bật dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thoáng thấy khoang máy bay vắng

vẻ và ánh hoàng hôn chiếu rọi vào cabin.



Xếp gọn lại mền lông, cô nghi ngờ đi xuống máy bay.



Bước ra khỏi cửa khoang, cô trông thấy một người giống như vệ sĩ đứng dưới cầu thang máy bay đang mỉm cười với cô.



Cô bước xuống bậc thang, chưa kịp mở miệng hỏi nhân viên bảo vệ, bảo vệ đó đã chủ động lên tiếng, "Cô Hạ, cô tỉnh rồi à?"



Cô lúng túng nói, "À, có phải tôi đã ngủ quên rồi hay không, anh ta...... À, tổng giám đốc Đàm đã đi rồi sao?"



Nhân viên bảo vệ trả lời thành thật, "Máy bay đã đến Los Angeles hơn hai giờ rồi, tổng giám đốc Đàm vẫn đợi cô trong xe, bây giờ tôi dẫn cô qua đó."



Cô sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng kịp cất bước đuổi theo nhân viên

bảo vệ. Nhân viên bảo vệ nói thật sao? Anh đợi cô hơn hai giờ? Trong ấn

tượng của cô, hình như anh không phải kiểu người có tính kiên nhẫn như

vậy, huống chi là cô.



Trong tầm mắt, quả nhiên có thể nhìn thấy

một chiếc xe màu đen đắt giá đậu sát ở bên đường, cô theo nhân viên bảo

vệ chậm rãi đi tới cạnh xe.



Tài xế đã bước xuống mở cửa xe giúp cô, vị trí bên cạnh cô đã bị Đàm Dịch Khiêm ngồi.



Cô không lên xe mà nói với anh từ xa, "Anh đưa hành lý tôi cho tôi là được rồi...... Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở khách sạn, ngày mai tôi sẽ tự tìm

phòng."



Tầm mắt anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, "Tôi đưa em đến khách sạn."



Cô xua tay, "Không cần, tôi không muốn nhà báo theo dõi anh rồi chụp hình

luôn tôi......" Ngày cưới của anh và Đan Nhất Thuần đã đồn đại xôn xao

khắp nơi, nên bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của anh, tốt nhất cô nên tránh xa anh một chút.



Anh im lặng một giây rồi trả lời, "Được." Anh biết tính cách của cô, miễn cưỡng sẽ chỉ làm quan hệ của họ càng thêm căng thẳng.



Nhân viên bảo vệ đi theo bên cạnh Hạ Tử Du, lấy hành lý ở cốp sau xe ra.



Xe của Đàm Dịch Khiêm bắt đầu từ từ lăn bánh, trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Hạ Tử Du.



Đáy lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy mất mát, định xách hành lý rời khỏi thì mới phát hiện nhân viên bảo vệ vừa rồi vẫn xách hành lý cho cô.



Cô ngại ngùng nói, "À, đưa hành lý cho tôi đi!"



Vệ sĩ nói, "Cô Hạ, tổng giám đốc Đàm căn dặn tôi phải thấy cô ngủ lại khách sạn an toàn."