Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 339 : Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác và tinh thần (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Bởi vì thời gian còn rất sớm, Hạ Tử Du ngủ thẳng đến gần chín giờ tối mới dậy....



Bởi vì hai đứa bé cần bú sữa vì thế Hạ Tử Du đành phải ngồi dậy, đang định

xuống dưới lầu một nhưng đột nhiên phát hiện Đàm Dịch Khiêm vốn ngủ ở

bên cạnh lại không thấy đâu.



Bên trong căn phòng vẫn còn vương

lại hơi thở nhàn nhạt của Đàm Dịch Khiêm, cô nghĩ là anh cũng mới dậy

không bao lâu, cô liền nhanh chóng rửa mặt rồi xuống nhà....



Dưới tầng một ông Đàm đang kèm Liễu Nhiên học bài, bà Đàm cùng bà Hạ một người ôm một đứa cháu trai cười đùa....



Nhìn thấy Hạ Tử Du đi xuống bà Đàm mỉm cười nói, "Tiểu Du, đúng lúc con

xuống đây.... KK và ViVi đều đã đói rồi, con cho tụi nó bú đi!"



"Dạ."



Bà Đàm nói, "Vậy cho ViVi bú trước đi, mẹ thấy nó cứ nút ngón tay mãi, chắc là đói lắm rồi."



Hạ Tử Du cẩn thận ôm lấy ViVi từ tay bà Đàm, sau đó liền đi lên lầu hai.



Bà Hạ cũng bế KK đi theo.



Vào trong phòng, Hạ Tử Du thõa mãn nhìn dáng vẻ con trai đầu đầy mồ hôi mà bú sữa, cười nói, "Bọn chúng thật đáng yêu."



Bà Hạ cũng cười theo, "Càng lớn càng giống Dịch Khiêm!"



"À...." Hạ Tử Du đột nhiên nhớ ra, "Phải rồi, mẹ, mẹ có nhìn thấy Dịch Khiêm đâu không ạ?"



Bà Hạ trả lời, "Trước khi con xuống nhà không lâu thì nó đã xuống rồi!"



"Ồ?"



"Con nói là có hẹn Dịch Khiêm tối nay ra ngoài ăn bữa tối dưới nến, nhưng mà khi thấy một mình Dịch Khiêm đi xuống, mẹ còn tưởng là hai đứa lại giận dỗi gì nhau rồi, sau đó hỏi Dịch Khiêm mới biết hóa ra hai đứa đã hủy

bỏ quyết định đi ra ngoài ăn cơm...."



Hạ Tử Du đỏ mặt lúng túng

viện đại một cái cớ nói, "Dạ phải ạ, là con thấy trong người không khỏe

nên tạm thời không đi ra ngoài nữa."



Bà Hạ vội vàng hỏi, "Vậy giờ con thấy thế nào rồi?"



"Không sao rồi ạ, mẹ biết đó, gần đây con phải chăm lo cho cả hai đứa nên có chút mệt thôi."



"Dịch Khiêm bảo tìm vú nuôi cho hai đứa nhỏ mà con lại không nghe...."



Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Con thấy không cần thiết mẹ à, con đã không lo

được cho Ngôn Ngôn, con không muốn đến hai đứa nhỏ này cũng như thế nữa

..... Huống chi, con rất yêu thích dáng vẻ bọn chúng khi bú sữa mẹ."

Nói tới đây, Hạ Tử Du không nhịn được mà hôn bé cưng ở trong ngực.



Bà Hạ cười không nói gì thêm nữa.



Hạ Tử Du vừa lau mồ hôi trên trán ViVi, vừa hỏi, "Lúc Dịch Khiêm ra ngoài có nói lại là đi đâu không mẹ?"



Bà Hạ ngạc nhiên hỏi lại, "Nó không nói với con là nó đi đâu à?"



Hạ Tử Du lắc đầu, "Không ạ!"



Bà Hạ chậm rãi nói, "À, Dịch Khiêm vừa nhận được một cuộc điện thoại khẩn

bảo là phải đi công tác một chuyến..... Có thể phải đi mất năm ba

ngày."



Hạ Tử Du ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Hả?"



"Mẹ cứ nghĩ là Dịch Khiêm đã nói với con rồi chứ...."



Hạ Tử Du nhíu mày, "Anh ấy không hề nói gì với con cả, đợi chút nữa con gọi cho anh hỏi xem thế nào.”



Bà Hạ gật đầu, "Ừ."


"Không có gì, gặp lại cô tôi thấy rất vui."



....



Không chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, Hạ Tử Du đi thẳng tới khách sạn ‘Yarit’.



Những nhân viên kì cựu trong khách sạn nhìn thấy cô đều rất vui mừng, sau khi chào hỏi qua lại một lúc thì có người nói cho cô biết tung tích của Đàm Dịch Khiêm....



Điều khiến Hạ Tử Du cảm thấy hơi buồn bực đó là, bọn họ đều nói lúc Đàm Dịch Khiêm tới đây quả thực là bên cạnh có dẫn

theo một cô gái trẻ lại còn trông rất xinh đẹp.



Trong lòng Hạ Tử Du lập tức cảm giác thấy khó chịu không thể tả....



Nhưng mà cũng có một tin tốt, nghe một người đồng nghiệp nói lúc Đàm Dịch

Khiêm đưa cô gái ấy đi khỏi khách sạn vẫn chưa được mấy phút, đi về

hướng bãi cát phía Bắc.



Hạ Tử Du không chần chừ suy nghĩ, sau khi giao lại những vật tùy thân đơn giản cho một người bạn đồng nghiệp xong liền đi theo tới bờ cát phía Bắc mà Đàm Dịch Khiêm đã đi.



Trên

bờ cát thỉnh thoảng có vài người đứng lặng người ngắm nhìn biển, thỉnh

thoảng cũng có những đôi tình nhân yên lặng bên nhau đợi ánh chiều hoàng hôn buông xuống....



Hạ Tử Du dẫm chân bước lên bờ cát mịn, ánh mắt liên tục đảo khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Đàm Dịch Khiêm.



Đột nhiên, một người bản địa da đen ôm một bó hoa hồng được gói rất tinh tế đi đến trước mặt cô....



"Thưa cô, có một người đang chờ cô ở đằng kia, bó hoa này là anh ta tặng cho cô."



Hạ Tử Du cũng chưa kịp hỏi thêm được điều gì thì người nọ đã đem bó hoa nhét vào tay cô rồi bỏ đi trong nháy mắt.



Hạ Tử Du tiếp tục đi về phía trước khoảng tầm ba phút nữa, lại có một cô

bé gái ôm một bó bách hợp đi đến trước mặt cô, nói một câu đơn giản

giống như người lúc nãy, "Chị ơi, có người đang chờ chị ở bên kia kìa,

hoa này là anh ấy tặng cho chị đó."



Cô bé này rất thú vị, còn giơ tay lên chỉ chỉ tới chỗ đó cho cô nhìn.



Hạ Tử Du mang theo nghi ngờ với tò mò, đi về phía trước theo phương hướng mà cô bé nọ chỉ.



Tiếp đó lại có một người lớn tuổi nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần đi tới

nữa, cũng vẫn là một bó hoa tươi tắn xinh đẹp ướt nước và còn chỉ đường

cho con....



....



Cứ như vậy, Hạ Tử Du đếm không nổi là

mình đã nhận được bao nhiêu bó hoa nữa rồi, nhưng ít nhất là bây giờ cô

không thể ôm hết được chúng.



Cuối cùng Hạ Tử Du đành phải đặt những bó hoa ấy xuống đất, quyết định ngồi xuống tại chỗ đó nghỉ mệt một lúc.



Nhưng khi cô đặt những bó hoa kia xuống đất thì một tấm thiệp rơi ra từ trong những bó hoa ấy....



Cô rút tấm thiệp đó ra, nhìn những dòng chữ viết trên đó.



Chữ viết này là của Đàm Dịch Khiêm, trên đó viết ——



‘Bà xã, em nhìn sang phải đi nào….’



Hạ Tử Du theo bản năng nhìn sang bên đó, trong một cái chớp mắt, cô giật bắn cả người.



Trước mắt, Đàm Dịch Khiêm đang lái một chiếc ca nô lao về phía cô....



Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần kiểu đánh gôn màu xanh đậm, ánh nắng trời chiều bao phủ khắp người anh....



Thật là đẹp trai đến không thể diễn tả bằng lời.....