Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 340 : Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Hạ Tử Du đứng lên, ngỡ ngàng gọi, "Ông xã?"
Đàm Dịch Khiêm lái thẳng ca nô vào bờ, sau đó cất bước đi về phía Hạ Tử Du.
Bởi vì Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen, Hạ Tử Du không nhìn thấy được ánh mắt
của Đàm Dịch Khiêm, chỉ có thể ngu ngơ đứng im một chỗ.
Không hề nói câu nào Đàm Dịch Khiêm đột nhiên bế bổng Hạ Tử Du lên.....
Một giây trước Hạ Tử Du còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại
Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng một giây sau nhớ ra chuyện Đàm Dịch Khiêm ôm
người đẹp đi đi mát vui vẻ ở Male, Hạ Tử Du tức giận vung tay đấm mạnh
lên người anh, "Anh mau bỏ em ra, cái tên không có lương tâm này.... Em
ghét anh...."
Đàm Dịch Khiêm thả Hạ Tử Du xuống rồi căn dặn cô, "Ôm anh!"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã khởi động chiếc ca nô....
Hạ Tử Du đứng ở trong nước biển giận dỗi quay mặt đi, "Không thèm!"
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nói, "Anh đưa em đến chỗ này!"
"Em không đi, em muốn đi về!!"
Vừa nói Hạ Tử Du liền quay người cất bước đi về phía bờ cát không thèm quay đầu lại.
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là nhảy ngay xuống ca nô, tóm lấy cánh tay cô lại, "Ngoan nào!"
Hạ Tử Du dùng sức hất mạnh tay Đàm Dịch Khiêm ra, trong chớp mắt đã oan ức khóc đến mức đỏ cả mũi, cô tức giận nhưng cũng chỉ có thể quay mặt đi,
khó chịu nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh là đồ vô lương tâm...."
Vừa
mới nghĩ tới chuyện anh biến mất mấy ngày nay cô đều trông ngóng anh trở về, anh đã không định xin lỗi cô thì thôi, thế mà còn dám vui vẻ đưa
người đẹp đi chơi....
Vậy anh coi cô là cái gì chứ?
Nhìn dáng vẻ Hạ Tử Du vừa khóc vừa lau nước mắt, Đàm Dịch Khiêm rất đau lòng hỏi, "Vợ yêu à, sao em lại nói như thế?"
Hạ Tử Du vung hai tay đấm lên vòm ngực chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm, "Anh
là đồ tồi tệ, khốn kiếp.... Không có lương tâm.....Em sinh cho anh ba
đứa con thế mà anh dám vứt bỏ em....Cái đồ khốn kiếp....Từ nay về sau em không bao giờ tin anh nữa...."
Không thể hiểu nổi tại sao mình
bị vợ yêu lên án lắm tội thế, Đàm Dịch Khiêm gỡ mắt kính xuống rồi giữ
lấy hai bàn tay đang vung loạn xạ lên của Hạ Tử Du, biểu cảm trên gương
mặt điển trai rất là vô tội, "Bà xã, ai đã chọc giận em nào?"
Hạ
Tử Du hùng hổ lên án, "Mấy tờ bào đều viết.... Viết anh đến Male đi nghỉ mát với người đẹp, còn rất thân mật đưa tình với nhau.... Vì thế mấy
ông bà ở nhà liền làm rùm beng lên, mẹ sợ em phải chịu thiệt thòi nên
bảo em đến Male tìm anh. Anh có biết là khi em nghe thấy những đồng
nghiệp trước kia của em nói anh đang ở Male thì em thấy khó chịu đến mức nào không? Rõ ràng là anh nói với em anh đi công tác ở Pháp, nhưng hóa
ra lại.... Đàm Dịch Khiêm, em hận anh chết đi được ấy!!"
Giây
phút này lông mày của Đàm Dịch Khiêm nhăn tít lại, anh không hề vui vẻ
nói, "Mấy ông bà ở nhà đúng là muốn tạo phản rồi!" Thiệt là, anh chỉ
muốn mấy ông bà ở nhà nghĩ cách nào để dụ Tử Du đến Male hộ anh, thế mà
mấy ông bà ấy lại nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp này chứ?
Hạ Tử Du
ngước đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm, tức
giận nói, "Chính anh làm sai lại còn đổ lỗi cho ba mẹ chồng, anh đúng là chẳng có tí nhân tính nào hết!!"
Đàm Dịch Khiêm cố gắng giải thích, "Bà xã à...."
Nói
hòn đảo này quá đẹp là bởi vì cát ở đây rất tinh khiết, trắng đến mức
làm cho người ta không dám giẫm lên nó, mà những cái cây lùn nhỏ ở trên
đảo này cũng là những loài cây mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, khiến cho
cả hòn đảo trỗi dậy sức sống bừng bừng, một vùng xanh biếc dào dạt, rất
đặc biệt hoàn toàn không hề giống với những hòn đảo khác.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi được chứng kiến quang cảnh trên hòn đảo này thì Hạ Tử Du đã cảm thấy vô cùng yêu thích nơi đây....
Sau khi lên đảo cô phấn khích nhìn quanh cảnh xung quanh, hít vào một hơi
thật dài nói, "Oa, đúng là một nơi tuyệt vời như trong mơ, thật là đẹp
quá!"
Đàm Dịch Khiêm đi tới, hỏi, "Thích nơi này không?"
Hạ Tử Du vỗn đang định gật đầu, nhưng chợt nhớ ra mình lại không hay biết
gì đã bị anh đưa đến nơi này, ngay lập tức cô giống như thoát khỏi giấc
mộng quay lại thực tế, "Tại sao chúng ta lại ở đây? Không phải anh nói
là quay về khách sạn sao?"
Đàm Dịch Khiêm không giải thích gì nhiều thêm, mà dứt khoát nắm lấy bàn tay Hạ Tử Du, "Đi theo anh."
Hạ Tử Du lấy làm khó hiểu đi theo Đàm Dịch Khiêm vào sâu trong đảo.
Đi khoảng chừng hai phút, Hạ Tử Du trông thấy được một hình ảnh mà khiếp cô phải vô cùng khiếp sợ....
Giống như một cảnh tượng trong mơ, xuất hiện trong mắt cô là một giáo đường
thiêng liêng màu trắng trang nghiêm, xung quanh là bóng mát của cây
xanh.
Càng khiến cho cô kinh ngạc hơn đó chính là tấm thảm đỏ dẫn vào thánh đường lại do hàng ngàn những cánh hoa hồng đỏ thắm trải
thành, trên tấm thảm đỏ bằng cánh hồng đó là những cánh cổng vòm màu
hồng....
"Ối, ông xã...." Hạ Tử Du đã kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du bước đi trên tấm thảm đỏ, "Đi nào, chúng ta vào trong xem thế nào nhé!"
Hạ Tử Du nhìn thấy luật sư Aston mặc một bộ âu phục màu trắng đã đứng sẵn ở trong giáo đường, còn có một vị Mục Sư nữ người Mỹ đang đứng trên bục
dành cho các Cha xứ, cô ấy mặc đồ của Mục Sư toàn thân đều là màu trắng.
Hạ Tử Du chần chừ đứng trước thảm đỏ, "Đây là...."
Cũng không ai nghĩ đến đúng vào giờ phút này Đàm Dịch Khiêm lại quỳ một chân trên đất, càng làm Hạ Tử Du nghẹn họng trố mắt đứng nhìn đó là không
biết Đàm Dịch Khiêm đã lấy đâu ra một bó hoa hồng tươi thắm cùng một
nhẫn cưới. Ngay sau đó anh lấy ra chiếc nhẫn, nhìn Hạ Tử Du bằng ánh mắt chân thành nồng nàn, dịu dàng nói với cô, "Em có bằng lòng lấy anh
không?"
Hạ Tử Du ngây người chết lặng, đứng sững sờ rất lâu vẫn không thể trả lời được....
Đàm Dịch Khiêm bộc lộ tất cả tình cảm tha thiết của mình qua lời nói, "Hạ
Tử Du, anh chỉ muốn em hiểu rằng, cho tới ngày hôm nay, người đang mong
mỏi chờ đợi không phải là em mà anh mới chính là người vẫn luôn đợi chờ
em.... Anh không muốn mình trở thành người đặc biệt gì đó ở trong mắt
của ai khác, mà anh chỉ muốn mình là một người đặc biệt ở trong mắt em
mà thôi!"
Hoàn cảnh lãng mạn như thế....
Chiếc nhẫn cưới này....
Lời cầu hôn chân thành tha thiết như thế....
Cùng với tình yêu sâu nặng của người đàn ông này....