Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1051 : Bằng chứng trí mạng!
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Ở trong phòng ngủ, Hứa Tư Tư Tưu những bức ảnh từ máy ảnh của mình vào trong máy vi tính, cảm thấy như vậy vẫn chưa ổn lắm, vì vậy lại upload lên trên mạng internet. Trong khi Hứa Tư Tư đang vội vàng làm việc này, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đập cửa. Hứa Tư Tư không để ý tới, lúc này toàn bộ sự tập trang của cô đều dồn vào máy vi tính, muốn mau chóng upload những tài liệu này lên trên mạng lưu trữ. Trương Vĩ ở trong phòng tắm chỉ xối qua nước lạnh, sau đó đi ra ngoài, anh ta nghe thấy tiếng đập cửa liền đi ra ngoài. Trương Vĩ không biết chuyện của Hứa Tư Tư, anh ta theo thói quen mở cửa ra, thấy ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ.
- Anh tìm ai?
Trương Vĩ hôi.
- Hứa Tư Tư ở chỗ này sao?
Hắc Tam hỏi.
Trương Vĩ vừa nghe người đàn ông đó đến tìm Hứa Tư Tư, anh ta đánh giá người đàn ông một chút, hỏi:
- Anh là ai, tìm Tư Tư làm gì?
- Tôi là bạn của cô ấy!
Hắc Tam không nhìn thấy cô gái kia, hắn ta sẽ chưa động thủ. Trương Vĩ gọi vọng về phía phòng ngủ:
- Tư Tư, có bạn em đến tìm em này!
Trương Vĩ vừa mới gọi xong. Hắc Tam đã rút dao găm ra, đâm vào tim Trương Vĩ. Trương Vĩ kêu thảm thiết một tiếng, hai tay theo bản năng nắm vai Hắc Tam. Hứa Tư Tư ở trong phòng ngủ đã nghe thấy giọng nói của Hắc Tam, khi cô nghe thấy giọng nói đó. Hứa Tư Tư cảm thấy đầu mình như bị sét đánh, vốn định bảo Trương Vĩ đóng cửa nhà lại, nhưng cô vừa mới chạy ra cửa phòng ngủ, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Hắc Tam lấy dao đâm vào người Trương Vĩ.
- A!
Hứa Tư Tư hét lên một tiếng bi thảm, theo bản năng cầm lấy cái thùng rác ở bên cạnh ném tới. Hắc Tam vốn tính là trước hết giết chết người con trai, sau đó giải quyết nốt Hứa Tư Tư, nhưng không ngờ mình vừa đâm người này một dao lại bị người con trai nắm lấy cánh tay. Trong lúc Hắc Tam đang muốn gạt Trương Vĩ rồi rút dao găm ra. Hứa Tư Tư lại ném thùng rác tới, toàn bộ số rác rưởi cặn bã trong thùng đều rơi vào đầu Hắc Tam, lúc đó Hắc Tam không mở mắt ra được nữa. Hắn dùng sức đẩy Trương Vĩ ra, rút lấy con dao găm, khi hắn mở lại được mắt thì Hứa Tư Tư đã hô lớn “cứu mạng”, chạy ra khỏi gian phòng.
- Mẹ nó!
Hắc Tam mắng một câu, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng, không phải chỉ là một tiểu nha đầu sao, dễ như lấy đồ trong túi, nhưng không ngờ lại bị phá đám, để cho tiểu nha đầu đó chạy ra cửa. Hắc Tam trong lòng biết nếu như lúc này không lập tức giết chết tiểu nha đầu kia, đến lúc đó, hắn sẽ xong đời. Hắc Tam nghĩ đến đây, cất bước đi ra khỏi cửa, thấy Hứa Tư Tư vừa xuống được một bậc thang. Hắc Tam cầm dao găm nhào tới, thoáng cái húc ngã Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư lăn từ trên gác xuống, lăn xuống chỗ phần cầu thang giữa hai tầng lầu. Hắc Tam bò dậy, nhảy xuống dưới, tay cầm dao găm nhắm vào hậu tâm của Hứa Tư Tư, hung ác đâm xuống. Một dao này mà đâm xuống. Hứa Tư Tư chắc chắn sẽ bị đâm xuyên tim mà chết, nhưng chợt nghe thấy tiếng “Cách cách”, tia lửa văng tung tóe, con dao găm lại cắm mặt đất.
Hứa Tư Tư đã được kéo lùi lại phía sau. Diệp Lăng Phi buông chân Hứa Tư Tư ra, bước nhanh tới, trong lúc Hắc Tam còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đầu gối của Diệp Lăng Phi đã tới trước mặt Hắc Tam. Hắc Tam chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm, con dao trong tay cũng rơi ra. Diệp Lăng Phi đá thêm hai cái nữa, làm cho Hắc Tam ngã xuống bậc cầu thang, sau đó Diệp Lăng Phi giơ chân lên, giẫm vào mật Hắc Tam, đá gãy toàn bộ răng trong miệng Hắc Tam, cằm của hắn cũng bị đá nát. Hắc Tam miệng đầy máu tươi, ngất đi, đến lúc này Diệp Lăng Phi mới đỡ Hứa Tư Tư đã sợ đến nỗi không nói được gì dậy, nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao người kia lại muốn giết cô?
Hứa Tư Tư sắc mặt trắng bệch, không nói được chữ nào, lấy tay chỉ phía trên lầu. Diệp Lăng Phi buông Hứa Tư Tư ra, bước nhanh lên gác, khi hắn đi vào trong phòng thì thấy máu tươi đầy đất, ở dưới đất là một thi thể. Diệp Lăng Phi cúi người xuống đặt tay dưới mũi người thanh niên kia, đã không còn hơi thở nữa rồi. Hắn đứng dậy, lắc đầu. Hứa Tư Tư thất tha thất thểu đi tới, cô vừa nhìn thấy Trương Vĩ đang nằm gục trên mặt đất, hoảng loạn nói:
- Gọi... gọi điện thoại đi, mau.... mau cứu anh ấy đi!
- Cậu ấy đã chết rồi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Dù bây giờ có gọi điện thoại thì cũng đã không còn kịp nữa rồi!
- Không, không, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ không chết!
Hứa Tư Tư hoảng loạn tìm điện thoại của mình, lúc này mới có người từ tầng trên, tầng dưới đi tới, lúc nãy bọn họ cũng nghe thấy tiếng động, nhưng mà không ai dám tới cả. Người bây giờ ai mà chà sợ mình chọc phải chuyện không may, đều ẩn núp không, nhìn thấy rõ ràng, cũng làm bộ như không thấy. Nếu như không phải Diệp Lăng Phi xuất hiện đúng lúc. Hứa Tư Tư cũng phải chết ở chỗ này. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng khóc của Hứa Tư Tư, những người này mới dám xuất hiện. Hứa Tư Tư vừa khóc vừa gọi 120. Diệp Lăng Phi cũng lấy điện thoại di động ra, bấm số của đại đội cảnh sát hình sự đại đội.
- Tiểu Triệu, chỗ anh có một vụ án mạng, cậu dẫn người qua đây một lát!
Diệp Lăng Phi nói với vẻ rất thản nhiên, người chết hắn đã thấy nhiều, không cảm giác có gì đặc biệt, huống hồ người chết lại không liên quan đến mình. Diệp Lăng Phi trong lòng hoàn toàn chẳng có cảm giác gì, về phần Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi chưa thể nói là thân quen, tối đa cũng chỉ coi như là quen biết. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, lại nhìn thoáng qua Hứa Tư Tư đang khóc ở trong phòng. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Tôi có chuyện phải đi trước đây, khi nào cảnh sát hình sự tới thì cô bảo người dẫn đầu đội cảnh sát hình sự gọi điện thoại cho tôi, tôi ở ngay tầng trên, bảo cậu ấy tới tìm tôi, tôi nghĩ mình cũng phải lấy lời khai!
Diệp Lăng Phi nói xong định cất bước rời đi, chợt nghe thấy Hứa Tư Tư nức nở:
- Diệp tiên sinh, nếu như tôi có một chứng cứ rất quan trọng, có thể chứng minh thị trưởng đã phạm tội, anh có thể giúp những chứng cứ này phát huy tác dụng không, có thể làm cho tên thị trưởng chết tiệt kia nhận phải sự trừng phạt đích đáng không?
Hứa Tư Tư nói xong, vẫn chăm chú Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe xong, lại bật cười thành tiếng. Tuy lúc này Diệp Lăng Phi không nên cười, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn cười. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Chưa có người nào mà tôi không dám động đến. Hứa Tư Tư, nếu như cô thật sự có chứng cớ, tôi bảo đảm có thể khiến cho Tùy Trường Hồng phải vào ngục!
- Vậy tôi tin tưởng anh!
Hứa Tư Tư vừa nói vừa ngồi xuống trước máy vi tính, vừa rồi máy tính của cô chưa tắt, vẫn còn đang bật. Hứa Tư Tư mở thư mục kia ra, bên trong là đoạn phim cảnh nói chuyện giữa Tùy Trường Hồng và Hắc Tam. Diệp Lăng Phi xem đoạn phim này, trong lòng hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì. Diệp Lăng Phi không xem hết, nói với Hứa Tư Tư:
- Tư Tư, cô chờ một lát!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi ra ngoài, gọi Tiểu Triệu đi vào.
- Tiểu Triệu, phiền cậu điều tra thêm lai lịch của tên Hắc Tam kia, hình như là cái tên Hắc Tam đó là tội phạm quan trọng mà cả nước đang truy nã!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiểu Triệu vừa nghe vậy, vội vàng gọi điện thoại về đại đội cảnh sát hình sự, yêu cầu điều tra cái tên Hắc Tam nay, bên kia nhanh chóng có tư liệu trả lời, tên Hắc Tam này nguyên lai là một gã đầu lĩnh xã hội đen, bị bộ công an liệt vào tội phạm truy nã cấp độ S. Tiểu Triệu nhận được tin tức kia, trong lòng cười nở hoa, bắt được tội phạm quan trọng bị truy nã trên toàn quốc, lại là một chiến công lớn rồi. Diệp Lăng Phi biết được thân phận của Hắc Tam, lại có bằng chứng trong tay Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm cười lạnh: “Tùy Trường Hồng, lần này ngươi nhất định phải chết!”
Diệp Lăng Phi không gọi điện thoại trước mặt Hứa Tư Tư, hắn đi xuống tầng dưới, tìm một chỗ không người gọi điện thoại cho Điền Vi Dân, đầu dây bên kia vừa nghe máy. Diệp Lăng Phi đã cười nói:
- Bí thư Điền, chúc mừng ông nhé, cái ghế bí thư thị ủy của ông sẽ ngày càng vững chắc!
- Tiểu Diệp, cậu làm tôi mơ hồ quá, sao lại chúc mừng tôi?
Điền Vi Dân không rõ tại sao Diệp Lăng Phi lại nói như vậy. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Điền, trong tay tôi có mấy thứ tốt, ông có muốn biết là về cái gì không?
Điền Vi Dân cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng vòng vo tam quốc với tôi nữa, cậu mau nói đi mà!
- Bí thư Điền, tôi đây nói cho ông biết là được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi từ chỗ nhà báo Hứa Tư Tư của nhật báo Vọng Hải đã lấy được một số chứng cứ có thể chứng minh Tùy Trường Hồng phạm pháp, cô nhà báo kia đã dùng máy ảnh kỹ thuật số để ghi lại cuộc nói chuyện giữa Tùy Trường Hồng cùng Hắc Tam, tội phạm cấp S bị truy nã toàn quốc. Từ cuộc nói chuyện có thể chứng minh Tùy Trường Hồng và Hắc Tam có quan hệ rất sâu, hơn nữa Tùy Trường Hồng còn muổn để Hắc Tam giết chết nhà báo Vương Thần, có thể nói, những bằng chứng nay có thể trực tiếp đưa Tùy Trường Hồng vào trong ngục giam. Bí thư Điền, ông nói xem, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện vui sao?
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu nói thật sao?
- Bí thư Điền, ông thấy tôi giống như đang nói giỡn với ông sao, à, thiếu chút nữa tôi quên mất một việc!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vừa rồi cô nhà báo kia bị Hắc Tam truy sát, hình như là bạn trai của cô nhà báo đó đã chết, về phần cô nhà báo, nếu như không phải là tôi xuất hiện kịp thời, chắc là nữ nhà báo đó cũng đã chết rồi. Bí thư Điền, ông nói xem bây giờ phải làm gì?
Thật ra thì đây đã là chuyện rõ ràng rồi, Điền Vi Dân không hề suy nghĩ, lập tức nói luôn:
- Tiểu Diệp, bằng chứng đó không phải đang ở trong tay cậu sao, cậu hãy mau chóng đưa chúng đến thị ủy, bây giờ tôi sẽ nói chuyện với người của tổ điều tra, chờ sau khi có những bằng chứng đó, lập tức bắt Tùy Trường Hồng, tránh để cho Tùy Trường Hồng chạy thoát!