Đô Thị Tàng Kiều

Chương 510 : Tôi sẽ rời khỏi tập đoàn Tân Á

Ngày đăng: 10:54 18/04/20


Diệp Lăng Phi bước vào đại sảnh tập đoàn, hắn vừa xuất hiện thì bắt gặp hai cô lễ tân đang thì thầm to nhỏ, Diệp Lăng Phi tiến lại gần, giơ tay vỗ nhẹ xuống bàn, nói:



- Hai người đẹp đang bàn luận chuyện gì vậy? Nói to chút tôi nghe với.



- A, giám đốc Diệp, không có gì ạ, không có gì.



Một trong hai cô tiếp tân nhìn thấy Diệp Lăng Phi vội vàng lấp liếm.



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, tôi cũng muốn nghe.



- Thật không có gì đâu ạ.



Cô tiếp tân kia lại nhắc lại.



Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:



- Không nói thì thôi vây, có gì to tát đâu nào, không đáng!



Diệp Lăng Phi nói xong bước đến thang máy, hắn vừa đi, thì nghe được một trong hai cô tiếp tân kia nói:



- Tôi thấy giám đốc Diệp vẫn chưa biết đâu.



Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động, ngờ ngợ mình không ở tập đoàn một thời gian mà đã xảy ra chuyện rồi. Hắn vừa bước vào thang máy, đợi cửa mở. Đường Hiểu Uyển cũng vừa chạy đến, cô không dám nhìn lên Diệp Lăng Phi, cố ý kéo dài khoảng cách với hắn. Cửa thang máy bật mở, cả hai người cùng bước vào. Chính vào lúc thang máy chuẩn bị đóng thì Tiền Tiêu đột nhiên ôm bó hoa tươi chạy đến.



Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Tiền Tiêu thì khẽ nhích gần vào người Diệp Lăng Phi theo bản năng. Diệp Lăng Phi quét mắt qua Tiền Tiêu, thái độ bình thản nói:



- Sao đại công tử Tiền lại ăn mặc như vậy? Đi xem mặt à?



Tiền Tiêu hôm nay mặc bộ đồ tây, thắt cà vạt nghiêm chỉnh, hắn còn xức bao nhiêu nước hoa lên người. Tiền Tiêu nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì bĩu môi nói:



- Liên quan gì đến anh. À, tôi nhớ ra rồi, giám đốc Diệp, chiều qua anh bị cắt chức giám đốc phòng tổ chức rồi mà, chẳng lẽ anh không biết?



Đường Hiểu Uyển vừa nghe xong, mặt biến sắc, cô cũng không hề hay biết chuyện này. Thực ra, thông báo này chiều qua đã được thông qua nhưng chưa công bố ngay lập tức, mà đợi đến sáng nay, do nhân viên phòng nhân sự công bố thông qua thư điện tử. Đường Hiểu Uyển nào có biết tin này, cô lo lắng nhìn sang Diệp Lăng Phi, lặng lẽ giơ tay phải ra nắm lấy tay trái Diệp Lăng Phi.



Nghe Tiền Tiêu nói vậy mà Diệp Lăng Phi không có bất cứ phản ứng ngạc nhiên nào, hắn chỉ cười nhạt nói:



- Tôi thật sự không biết, là quyết định của chủ tịch Trương à?



- Cái đó tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ chủ tịch Trương chắc cũng biết.




Mặc dù rất tức giận nhưng Trương Lộ Tuyết vẫn im lặng nghe Diệp Lăng Phi giải thích mà không hề ngắt lời hắn. Điều này làm Diệp Lăng Phi đối với Trương Lộ Tuyết càng có nhận thức sâu sắc hơn, hắn giờ càng lúc càng cảm thấy Trương Lộ Tuyết không phải chỉ là cô gái đẹp mà rỗng tuếch, chân dài óc ngắn. Có thể cái mà cô thiếu lúc này là một trợ thủ đắc lực, khiến cô nhanh chóng thích ứng với công việc quản lý của tập đoàn. Thậm chí hắn còn có ý nghĩ nếu Trương Lộ Tuyết thật sự có thể lãnh đạo tốt Tân Á theo như suy đoán của hắn thì nói không chừng cô sẽ là kì phùng địch thủ của Bạch Tình Đình.



Hắn chỉ nghĩ thầm như vậy, rồi hắn tiếp:



- Tôi biết, cô nhất định đang nghi ngờ tôi làm vậy với mục đích gì, kì thực rất dơn giản, tôi cần một công việc ở Tân Á, chỉ đơn giản như vậy thôi. Còn về quan hệ giữa tôi và ba cô thì tôi có thể bật mí cho cô biết rằng, thủ trưởng của ba cô là bạn của tôi.



Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này, Trương Lộ Tuyết không kìm được mà thốt lên kinh ngạc. Trương Lộ Tuyết thừa biết thủ trưởng của ba mình là ai, chính là người có chức quyền rất cao trong quân đội. Cô còn nhớ mình từng cùng cha đi gặp người này, lúc đó cô còn rất nhỏ, nhưng cô vẫn nhận thấy sự căng thẳng và bất an của cha mình, thậm chí sự căng thẳng của ông còn lây sang cả cô khiến cô bé Trương Lộ Tuyết ngày nào cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trương Lộ Tuyết không thể nghĩ được rằng Diệp Lăng Phi và thủ trưởng cũ của ba mình là bạn bè. Cô giương ánh mặt phức tạp lên nhìn Diệp Lăng Phi, lòng thầm nghĩ không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc là người như thế nào.



- Chủ tịch Trương, cô đã rõ chưa, sở dĩ tôi mời John David tới chính là vì muốn ông ấy thay tôi quản lý tập đoàn, tiến hành cải cách cơ cấu hiện tại của Tân Á. Đương nhiên, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, tôi hi vọng chủ tịch Trương có thể hiệp lực cùng ngài John David để thay đổi diện mạo mới cho tập đoàn. Đầu tiên, Tiền Thường Nam phải bị cắt chức, ông ta phải ra khỏi tầng lớp quản lý của tập đoàn, và chỉ có thể giữ lại chức vị như những cổ đông bình thường khác của tập đoàn.



Trương Lộ Tuyết nghe đến đây, đang định nói thì lại nghe tiếng Diệp Lăng Phi nói tiếp:



- Điều này không có gì phải tranh luận, đây là quyết định của tôi, chủ tịch Trương, cô chỉ có quyền bảo vệ ý kiến của mình.



- Diệp Lăng Phi, anh thật bá đạo!



Trương Lộ Tuyết căm phẫn nói



Diệp Lăng Phi cười ngang ngược, nói:



- Thứ hai, tôi hi vọng Trần Ngọc Đình có thể thay thế vị trí của Tiền Thường Nam, Trần Ngọc Đình là phó tổng do chính ba cô cất nhắc lựa chọn, bất luận là về năng lực hay nghiệp vụ chuyên môn đều không có vấn đề gì, quan trọng là cô ấy không có cổ phần ở Tân Á, nên không thể nuôi dưỡng hậu duệ của mình.



Trương Lộ Tuyết lạnh lùng nói:



- Anh là đại cổ đông, nói gì mà chẳng được.



Rồi cô lại tiếp:



- Anh còn gì muốn nói nữa không?



- Tạm thời chỉ có hai điều như vậy thôi. Tôi hi vọng ngài John David trong cuộc họp cổ đông sẽ thuật lại quyết định của tôi.



Trương Lộ Tuyết nói:



- Nếu anh không muốn nói gì nữa thì tôi nói.



Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, chầm chậm nói:



- Tôi sẽ không làm chủ tịch hội đồng quản trị nữa, tôi muốn rời khỏi tập đoàn Tân Á