Đô Thị Tàng Kiều
Chương 513 : Vụ đầu tư mạo hiểm
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi đi gặp Bạch Cảnh Sùng, lúc Diệp Lăng Phi vừa đến phòng làm việc của Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng đã vội vã kéo tay Diệp Lăng Phi, thân thiết cười nói:” Tiểu Diệp, con tới rồi.”, vừa nói vừa kéo Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế sa lông. Bạch Tình Đình ngồi trên chiếc ghế còn lại, vẻ mặt khó hiểu, không rõ cha mình vội vã tìm Diệp Lăng Phi có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nhạc phụ,quan hệ của chúng ta sao lại trở nên khách khí như vậy, cha có chuyện gì cứ nói thẳng với con là được.
Bạch Cảnh Sùng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, ấp a ấp úng nói:
- Thật ra chuyện cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, chỉ là chuyện tiền bạc...(thế mà không lớn à). Con cũng biết, chúng ta muốn thầu hạng mục nhà máy sản xuất sợi, nhưng mà bây giờ mấy ngân hàng không chịu cho cha vay tiền.
- Việc này con cũng đã biết! Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:- Con có nghe Tình Đình kể qua về chuyện này.
Bạch Cảnh Sùng nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, con pha cho cha và Tiểu Diệp hai chén cà phê rồi mang tới đây.
Bạch Cảnh Sùng cũng có thư ký riêng, những loại chuyện như pha cà phê vân vân đều giao cho thư ký làm. Dụng ý của Bạch Cảnh Sùng lúc này ai cũng hiểu được, chính là muốn nói chuyện riêng với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Chờ Bạch Tình Đình ra khỏi phòng, Bạch Cảnh Sùng mới nói với Diệp Lăng Phi:
- Có mấy ngân hàng cũng không chịu cho chúng ta vay tiền. Nhưng cha thông qua một ngườibằng hữu quen biết một giám đốc ngân hàng, người này yêu cầu cha thế chấp 30% cổ phần của tập đoàn thì sẽ cho chúng ta vay tiền.
Diệp Lăng Phi nhíu mày, nói:
- Nhạc phụ, cha có phải là muốn lấy 30% cổ phần của con để mang ra thế chấp?
Bạch Cảnh Sùng vội vã giải thích:
- Anh cũng chỉ muốn đùa em một chút, bà xã đừng trách anh nha. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình xấu hổ, xem chừng nổi giận đến nơi, vội vã nói tránh đi:-Bà xã, không biết Hân Mính bên kia có việc gì không, có nên gọi điện thoại hỏi nàng một chút không?
Bạch Tình Đình nghe xong, tạm thời nén giận với Diệp Lăng Phi, cũng không nhìn Diệp Lăng Phi nữa, gọi điện cho Chu Hân Mính.Đầu dây bên kia có tiếng la hét ầm ĩ, hết sức ồn ào. Bạch Tình Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chỗ Hân Mính xảy ra chuyện gì, sao lại loạn thành như vậy.
- Hân Mính, câụ ở đâu? Bạch Tình Đình hỏi.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, Chu Hân Mính không nghe rõ được.Chu Hân Mính chỉ đành nói một câu:
- Tình Đình, chờ mình tìm một chỗ nói chuyện.
Bạch Tình Đình không ngắt điện thoại, chờ Chu Hân Mính nói tiếp.Diệp Lăng Phi lúc này cũng lại gần, hắn áp lỗ tai vào điện thoại. Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:
- Anh ra chỗ khác đi, em bây giờ nhìn thấy anh sẽ rất tức giận.
- Bà xã, không phải có câu tục ngữ, kêu là đầu giường chiến tranh, cuối giường lại ngủ chung sao, anh thấy em vẫn còn tức giận, thế là không nên đâu. Vừa nói, Diệp Lăng Phi vẫn mặt dày tiếp tục xán lại. Bạch Tình Đình tưởng rằng Diệp Lăng Phi vẫn muốn nghe lén điện thoại, đang định mặc kệ, để Diệp Lăng Phi nghe một chút cũng không sao. Nhưng nào ngờ, Diệp Lăng Phi lần này lại là dùng miệng hôn lên cái cổ trắng ngần của Bạch Tình Đình, sau đó cố ý ngậm lấy vành tai như mỹ ngọc của nàng, không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích.Đó là vị trí mẫn cảm Bạch Tình Đình, bị Diệp Lăng Phi trêu chọc như vậy, Bạch Tình Đình cảm giác dục hỏa trong người bốc lên.Nàng vội vã đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:“Đừng làm loạn!”. Vừa nói xong những lời này, giọng của Chu Hân Mính từ điện thoại vang lên.
- Tình Đình, ở chỗ mình xảy ra chút chuyện, tạm thời không nói nhiều với cậu được. Chờ mình trở về rồi nói chuyện tiếp!
- Cậu gặp chuyện rắc rối gì à? Bạch Tình Đình sửng sốt, vội hỏi:- Hân Mính, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
- Xe cảnh sát của bọn mình bị các nhân viên của nhà máy sản xuất sợi bao vây, đang không cho chúng mình đi ra đây này! Chu Hân Mính vội vã nói:- Mình không nói nhiều nữa, buổi tối nói chuyện tiếp nhé!
Chu Hân Mính vừa cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi cũng đã nghe thấy những điều Chu Hân Mính nói, môi hắn khẽ động, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh khinh thường