Đô Thị Tàng Kiều

Chương 639 : Tôi là vật hi sinh

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Tiêu Vũ Văn vừa xuất hiện lâp tức thu được sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng điều mà mọi người không ngờ tới là Tiêu Vũ Văn lại đến tim Diệp Lăng Phi. Trên mặt Triệu Lượng lộ vẻ thất vọng, thầm nghĩ bụng:



- Tiểu tử này rốt cuộc đã kết được vẫn may gì mà lại quen được với con gái nhà giàu xinh đẹp thế chứ.



Tiêu Vũ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô khẽ gật đầu nhìn Sở Thiếu Lăng một cái rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:



- Hắn nguyện đi theo tôi, tôi con biết làm sao?



- Nói câu này rất giống như là hết cách chẳng biết làm sao vậy, Tiêu Vũ Văn, cô là ai chứ, chẳng lẽ con có người để cô sợ sao?



Diệp Lăng Phi khì khì một tiếng rồi cắn miếng táo thật to, vừa nhai nhai vừa nói:



- Đây thật chẳng giống với tác phong trước đây của cô, từ lúc nào cô đã đối tính rồi vậy!



- Tôi đổi tính hay không có liên quan gì đến anh!



Tiêu Vũ Văn ngoắc đầu ra sau nói với hai tên vệ sĩ:



- Cac ngươi đứng đây, không cần đi theo tôi!



Nói xong Tiêu Vũ Văn lại quay qua nói với Diệp Lăng Phi:



- Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh!



- Được thôi!



Diệp Lăng Phi cầm quả táo trên tay đứng lên nhìn Sở Thiếu Lăng nói:



- Còn hắn thì sao?



Tiêu Vũ Văn quay người lại nói với Sở Thiếu Lăng:



- Phiền anh đừng có đi theo tôi, tôi có việc!



Sở Thiếu Lăng cười nói:



- Vậy cũng được, tôi ở đây đợi cô là được!



Noi xong Sở Thiếu Lăng lại nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:



- Không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên phận đó, có thời gian chúng ta nói chuyện riêng nhé, tôi rất muốn được làm bạn với anh



- Đó là những lời sau này, đợi khi nào tâm trạng tôi tốt hơn sẽ suy nghĩ đến việc nói chuyện với anh còn bây giờ tôi phải nói chuyện với người đẹp rồi!



Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay ra đặt lên eo Tiêu Vũ Văn cười nói:



- Chúng ta đi đâu bàn chuyện tình yêu đây!
- Tiểu tử câu đừng có hỏi nữa, tóm lại là tôi cần điều tra ngọn ngành về con người này!



Diệp Lăng Phi nói.



- Được!



Dã Thú đáp.



Vu Đình Đình buổi chiều là thi xong, sau khi thi xong Vu Đình Đình Đình ở lại thành phố Vọng Hải thêm mấy ngày, sau đó thì về nhà.



Vu Đình Đình vừa từ phòng thi đi ra thi nghe giọng Tần Dao ở phía sau gọi lai:



- Đình Đình, đợi chút!



Vu Đình Đình dừng chân quay đầu lại thỉ nhìn thấy Tần Dao cầm cặp xách vội vàng chạy đuổi theo, cô chạy đến trước mặt Vu Đình Đình cười nói:



- Đình Đình, làm gì mà câu đi gấp thế.



- Không... không có gì, mình muốn về sớm để thu dọn đồ đạc!



Vu Đình Đình nhớ đến việc Diệp Lăng Phi nói với mình, tuy trong lòng cô không cho rằng Tần Dao giống như người mà Diêp Lăng Phi nói, nhưng nghĩ đến việc mình đã đồng ý với Diệp Lăng Phi rồi thì nên làm được, vì thế Vu Đình Đình chỉ đáp sơ xài với Tần Dao một câu rồi lại bước đi nhanh.



Tần Dao nhìn thấy Vu Đình Đình muốn đi vội vàng kéo tay Vu Đình Đình lại cười nói:



- Đình Đình, câu sao thế, vừa thi xong đừng có về nhà gấp, chúng ta nên đi thư giãn một chút, Đình Đình, chúng ta ra ngoài chơi đi.



Vu Đình Đình lắc đầu nói:



- Mình không đi chơi đâu!



Tần Dao bước nhanh hai bước chặn Vu Đình Đình lại, cười nói:



- Đình Đình, cậu sao vậy, có phải là do cậu và Diệp đại ca cãi nhau nên tâm tình không được tốt. Nếu như vậy thì mình thấy cậu nên ra ngoài cho thoải mái, thư giãn tâm hồn. Đình Đình, đừng nghĩ nữa, chúng ta đi chơi đi, mình có quen một chị, hay mình giới thiệu cho câu làm quen nha?



Vu Đình Đình vẫn lắc đầu, cô đi qua người Tần Dao. Tần Dao đuổi theo Vu Đình Đình không ngừng hỏi:



- Đình Đình, cậu sao thế, sao chẳng giống với trước đây?



- Tần Dao, cậu đừng hỏi nữa, bây giờ tâm trạng mình rất rối bời!



Tâm trạng Vu Đình Đình không vui nói:



- Hay mình cậu đi đi, mình và người chị mà câu nói chẳng hề quen biết, không cần thiết phải làm quen. Được rồi, cứ như vậy đi!



Tần Dao nghe thấy Vu Đình Đình dùng ngữ khí này nói chuyện với mình thì dừng chận lại, cô nhìn theo bóng dáng của Vu Đình Đình, trong lòng thầm nghĩ rốt cuôc tại sao Vu Đình Đình đột nhiên lại thay đổi thái độ với mình.