Đô Thị Tàng Kiều

Chương 677 : Đến nhà em chơi đi!

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Sáng hôm sau, Diệp Lăng Phi thức dậy cảm thấy rất đau đầu, lại còn hắt xì hai cái liên tiếp, hắn đoán là mình đã bị cảm. Diệp Lăng Phi đánh răng rửa mặt xong định đến phòng Chu Hân Mính tìm mấy viên thuốc cảm nhưng Chu Hân Mính đã đi làm từ sớm rồi. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ, hắn xoa xoa huyệt thái dương rồi đi xuống tầng một. Trương Vân đang khom người lau chùi bàn ghế ở phòng khách. Vừa thấy Diệp Lăng Phi đi xuống. Trương Vân đứng thẳng dậy, nói:



- Diệp tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.



Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Trương Vân thấy Trương Vân dùng giẻ lau liền hỏi:



- Trương Vân, biệt thự cũng có máy hút bụi sao cô không dùng cho tiện?



- Dùng khăn thì sạch hơn!



Trương Vân mim cười đáp.



- Tôi nhàn rỗi quá nên muốn nghĩ ra chút việc để làm.



- Đúng là hết cách với cô!



Diệp Lăng Phi không đi ăn sáng mà ngồi xuống ghế salon, cầm lấy tờ báo mới mua sáng nay, miệng thì hỏi:



- Trương Vân, cô đã quen với cuộc sống ở đây chưa?



- Tôi thấy rất thoải mái, mọi người trong nhà Diệp tiên sinh đều đối xử tốt với tôi!



Trương Vân đáp.



- Vậy là tốt rồi, chỉ cần cô thích cuộc sống này là được!



Diệp Lăng Phi nói.



- Cô cứ ở đây, đến khi nào tìm được người thích hợp thì cô có thể lập gia đình!



Trương Vân nghe Diệp Lăng Phi nói lập tức biến sắc, vội vã nói:



- Diệp tiên sinh, có phải tôi đã làm sai điều gì không. Chỉ cần anh nói ra tôi sẽ lập tức sửa đổi!



Diệp Lăng Phi buông tờ báo xuống, cười với Trương Vân:



- Không phải vậy, chỉ là tôi thấy cô không còn trẻ nữa, nên suy nghĩ cho tương lai sau này của mình.



- Tôi chỉ muốn làm người giúp việc ở đây thôi!



Trương Vân thấp giọng nói.



Nhìn bộ dáng của Trương Vân. Diệp Lăng Phi đứng dậy đi tới vỗ vai cô, đồng thời động viên:



- Được rồi được rồi, cô nhìn cô xem, tôi vừa nói một câu như vậy có cần kích động thế không. Nếu như cô thực sự không muốn đi thì cứ ở lại đây cũng được.



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa day day hai bên thái dương. Trương Vân thấy vậy quan tâm hỏi:



- Diệp tiên sinh, anh không được khỏe à?



- Tôi thấy hơi đau đầu, không biết có bị cảm không!



- Diệp tiên sinh, để tôi đi lấy thuốc cảm cho anh!



Trương Vân vội vàng rửa tay rồi chạy đi lấy mấy viên thuốc, sau đó lại rót một cốc nước ấm đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:



- Diệp tiên sinh, để tôi đánh gió cho anh!



- Cũng được!



Diệp Lăng Phi uống thuốc xong liền ngả người tựa vào ghế salon, Trương Vân đứng ở phía sau nhẹ nhàng day trán cho hắn. Ngay lúc đó, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi bỗng đố chuông. Diệp Lăng Phi lấy máy ra thấy người gọi là Lý Khả Hân. Hắn biết Lý Khả Hân gọi cho mình nhất định là vì chuyện tiền bảo hiểm. Diệp Lăng Phi bấm nút nhận cuộc gọi, hỏi:



- Khả Hân, em có chuyện gì mà tìm anh vậy?



Ngữ khí của Lý Khả Hân cực kỳ kích động, cô hưng phấn kể:



- Nhân viên của công ty bảo hiểm Dân An đã gọi điện thoại cho em. Bọn họ nói nguyên nhân gây hỏa hoạn là do đường ống quá cũ kỹ, vì vậy bọn họ quyết định sẽ bồi thường cho quán cà phê.



- Vậy thì tốt quá rồi, em cũng không cần phải lo lắng nữa!



- Diệp Lăng phi này, bây giờ anh có rảnh không, em muốn đi ăn mừng một bữa, hôm nay em mời khách.



- Tất nhiên là anh đi chứ. Đúng là người có tiền có khác, muốn mời khách thì mời khách. Người nghèo như anh thích nhất là được người ta mời đi ăn cơm đấy. Nói đi, em định mời anh đi đâu, ăn món gì vậy?



- Ản uống cái gì chứ, bây giờ hẵng còn sớm. Anh cả ngày chỉ có biết ăn thôi, em muốn hôm nay chúng ta đi chơi, chơi thật thỏa thích.



- Được thôi. Chúng ta gặp mặt ở đâu đây?



- À, chúng mình gặp nhau ở quán cà phê chỗ trung tâm bách hóa Việt Dương đi, bây giờ em đang ở chỗ đấy!



Diệp Lăng Phi "ừ" một tiếng rồi dập máy. Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi muốn đi ra ngoài liền nói:



- Diệp tiên sinh, anh còn chưa ăn sáng đó!



- Thôi không cần đâu, tôi có việc phải đi trước đây!



Diệp Lăng Phi nói xong liền đi lên gác. Trương Vân nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi, không tự chủ được khẽ thở dài. Diệp Lăng Phi đến quán cà phê trong bách hóa Việt Dương thì thấy Tần Dao cũng ở đó, đang tán gẫu với Lý Khả Hân. Tần Dao đã thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ non nớt của một sinh viên như trước đây nữa. Thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Tần Dao vội vã đứng dậy rời khỏi quán cà phê, bộ dạng như muốn tránh mặt Diệp Lăng Phi.



- Tần Dao sao lại đến đây?




Lý Khả Hân đò bừng mặt, cô không rời đi mà ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay khoác lên vai hắn, cười nói:



- Em biết mình thưa kém bà xã của anh nhiều lắm, người ta là Đại tiểu thư cao sang quyền quý, làn da cô ấy nhất định rất nõn nà, con nhà nghèo như em làm sao sánh được những người ở tầng lớp thượng lưu!



Diệp Lăng Phi ôm eo Lý Khả Hân, cười nói:



- Khả Hân, em nói vậy là có ý gì, anh không hiểu!



- Không hiểu thì thôi, em không giải thích gì đâu. A, anh buông tay, đừng hơi tí lại ôm ấp người ta như tên dê xồm thế. Em đã cho anh ôm em đâu?



Lý Khả Hân bất thình lình trở mặt làm Diệp Lăng Phi cũng phải thấy bất đắc dĩ, lắc đầu nói:



- Khả Hân à, đấy là em tự ngồi lên đùi anh đấy chứ, cái này thì liên quan gì đến anh?



- Em thích ngồi đâu thì ngồi, không được sao. Em nói cho anh biết, em được quyền vô lễ với anh còn anh thì không đâu!



Lý Khả Hân nói xong cười sảng khoái, đứng dậy đi vào phòng bếp. Lý Khả Hân bắt đầu nấu nướng, cô hỏi với ra phòng khách:



- Diệp Lăng Phi, anh thích ăn hơi mặn hay ăn nhạt?



- Tùy em thôi, anh dễ nuôi lắm, em nấu thế nào anh cũng ăn được!



Lý Khả Hân cười nói:



- Được, đã thế em nêm muối mặn chết anh, xem anh còn nói gì được nữa!



Lý Khả Hân nói vậy nhưng mấy món cô làm thường thiên về thanh đạm. Lý Khả Hân nấu hai món, động tác của cô rất thành thạo, dọn cơm xong liền gọi Diệp Lăng Phi:



- Anh vào ăn cơm đi!



Diệp Lăng Phi đi vào, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bàn ăn, chưa chỉ đã bốc một miếng thịt định bỏ vào miệng. Lý Khả Hân vội vàng vỗ vào tay hắn, nói:



- Sao anh lại bốc tay như vậy, bẩn quá! Mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm!



"Rõ!" Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi rửa tay rồi quay trở lại. Lý Khả Hân xới cơm cho hắn, cô ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Phi, gắp một miếng thịt đưa lên miệng hắn, nói:



- Anh nếm thử đi!



Diệp Lăng Phi há miệng ngoạm miếng thịt, sau đó nhắm mắt lại, nói:



- Được đấy, mùi vị không tệ!



Lý Khả Hân nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi như vây, cười nói:



- Được rồi, không cần phải khen em nữa. Anh mau ăn đi, chắc anh đói bụng lắm rồi.



Diệp Lăng Phi gắp một ít rau, không ăn mà kề vào miệng Lý Khả Hân. Lý Khả Hân mim cười đầy hạnh phúc. Cô chậm rãi ăn chỗ rau đó, đôi môi hơi mấp máy, cuối cùng cất tiếng hỏi:



- Có phải ở nhà anh hay đút cho bà xã ăn như vậy không?



- Bà xã của anh không cần anh gắp cho ăn như vậy, có thể nói em là cô gái đầu tiên được anh đút cho ăn đó!



Những lời này của Diệp Lăng Phi làm Lý Khả Hân cảm thấy cực kỳ ấm áp, hận không thể lập tức nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi đề được đôi tay cường tráng bao bọc. Vẻ mặt Lý Khả Hân viết rõ hai chữ "Hạnh Phúc", cô vui vẻ nói:



- Em muốn anh bón cho em ăn nữa.



Diệp Lăng Phi nghe vậy trong lòng mắng thầm: " Mình đúng là thằng ngu, không dưng lại nói những lời này làm gì, đúng là tự mua dây buộc mình. Bây giờ thì vui rồi, lại phải đút cho người khác nữa chứ!"



Lý Khả Hân ngoài miệng nói muốn Diệp Lăng Phi xúc cho cô nhưng chỉ ăn thêm vài miếng cô không làm phiền Diệp Lăng Phi nữa. Cơm nước xong xuôi, Lý Khả Hân dẫn Diệp Lăng Phi đến phòng của mình.



- Anh ngồi đây mà xem phim hay lên mạng thì tùy, em đi dọn dẹp một chút!



Lý Khả Hân nói xong không chờ Diệp Lăng Phi cho ý kiến, đi đến bàn làm việc bật máy vi tính. Diệp Lăng Phi cũng đứng lên đi tới phía sau Lý Khả Hân, ghé sát mặt cô, nhẹ nhàng nói:



- Khả Hân, em không cần bận bịu như thế. Anh chỉ ngồi một lúc thôi, chiều nay anh có việc phải giải quyết.



- Cái gì, buổi chiều anh định đi sao?



Lý Khả Hân thần sắc hờn dồi, quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:



- Không phải anh nói hôm nay sẽ đi chơi với em sao?



Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân như vậy, cuống quýt nói:



- Không phải thế, anh chỉ nói là chúng mình không nên ngồi nhà mãi, chờ em thu thập xong bọn mình đi mua sắm được không?



Lý Khả Hân lại quay đầu nhìn màn hình máy tính, miệng nói:



- Em muốn ở nhà cơ, chả lẽ anh vẫn định đi à?



- Không phải thế. Khả Hân, hai người chúng ta ở trong nhà buồn lắm, sao không ra ngoài chơi cho vui!



Diệp Lăng Phi lo lắng mình và Lý Khả Hân ở cùng một chỗ quá lâu lại phát sinh chuyện gì nên mới đề nghị đi ra ngoài chơi. Lúc này máy vi tính đã bật. Lý Khả Hân vào một thư mục, bên trong là một bộ phim. Lý Khả Hân không mở file đó ra mà đứng lên, nói:



- Chúng mình có thể xem phim mà. Được rồi, anh cứ xem trước đi, em đi thu dọn nhà cửa một lát nữa sẽ trở lại.



Lý Khả Hân nói xong lập tức chạy ra ngoài. Diệp Lăng Phi thấy vậy đành ngồi xuống trước máy vi Tính. Diệp Lăng Phi mở bộ phim kia ra, xem được vài phút, con mắt tường như sắp rơi ra ngoài.